.
Chương 287 -
Thấy Chung Mẫn Phân và Trân Trân như vậy, Thị Hoài Minh chợt hắng giọng nói: "Bây giờ bánh bao thơm của nhà chúng ta là Linh Linh rồi."
Chung Mẫn Phân và Trân Trân nghe vậy quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, Chung Mẫn Phân không khách sáo nói: "Vậy con nói đúng rồi, bây giờ con không thơm bằng Linh Linh của bọn mẹ, Linh Linh là sinh viên đại học đầu tiên của nhà họ Thị chúng ta đấy."
Thị Hoài Minh gật gù, vươn đũa gắp một miếng thịt kho tàu, đặt vào trong chén Thị Đan Linh.
Nụ cười trên mặt Thị Đan Linh càng tăng lên, "Cảm ơn chú ba."
Đan Tuệ ở bên cạnh nắm muỗng nhỏ đảo cơm.
Cô bé chớp mắt to nhìn Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân, nghiêm túc hỏi: "Con không thơm sao?"
Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân bị cô bé hỏi mà sững sờ.
Sau đó ba người ăn ý cũng gắp đồ ăn cho cô bé, cùng kêu lên: "Thơm!"
Đan Tuệ vui vẻ, múc một muỗng cơm to nhét vào trong miệng, nhét đến miệng phình ra.
Phân đoạn gắp thức ăn qua đi, Chung Mẫn Phân và Trân Trân lại hỏi vài chuyện sau khi Thị Đan Linh đậu đại học.
Tuy rằng trong thư đều biểu đạt sự vui sướng, nhưng câu chữ từ đầu đến cuối không sống động bằng vẻ mặt và thanh âm.
Chung Mẫn Phân hỏi cô bé: "Lúc biết thi đậu có phải cha mẹ cháu sướng đến phát điên không?"
Thị Đan Linh cười gật đầu, "Kích động đến nổi suýt chút nữa ngất đi đó ạ."
Trân Trân nói tiếp: "Lúc bọn thím nhận được tin cũng kích động vô cùng."
Khi ăn cơm, Thị Đan Linh nói rất nhiều với bọn họ.
Bởi vì cô ấy thi đậu đại học, đã nổi tiếng ở Công xã Hồng Kỳ.
Trước khi cô ấy thu dọn hành lý đến thành phố, trong thôn cũng đãi tiệc cho cô ấy, đại đội còn lôi băng biểu ngữ ra.
Cơm nước xong xuôi, nói cũng gần đủ rồi.
Thị Đan Linh chạy tới đây khá mệt nhọc, cơm nước xong xuôi liền tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng đi ngủ.
A Văn và Tiểu Tưởng dẫn đứa nhỏ đến, cười nói: "Chúng tôi sang đây xem sinh viên đại học."
Trân Trân lại cười đáp lời các cô ấy: "Sinh viên đại học của chúng tôi đi ngủ rồi."
Vậy thì chờ sinh viên đại học tỉnh dậy lại xem.
A Văn và Tiểu Tưởng ngồi xuống, giống như ngày xưa, trông con trò chuyện, giết thời gian.
A Văn lại hỏi Trân Trân: "A Sảng xác định lúc nào chuyển tới chưa?"
Hiện nay còn chưa biết, nhưng Trân Trân nói: "Cũng sắp rồi, trước khi bọn nhỏ khai giảng nhất định sẽ chuyển tới."
Cách thời gian trường học khai giảng cũng không còn lại bao nhiêu ngày.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng, Trân Trân dẫn Thị Đan Linh ra ngoài mua đồ.
Đều mua đồ cần dùng cho việc học hành, đồ ăn đồ mặn, đồ dùng, đều rất nhiều.
Trên đường trở về, Trân Trân nói với Thị Đan Linh: "Linh Linh, qua mấy ngày nữa cháu khai giảng đi đăng ký, thím đưa cháu đi?"
Thị Đan Linh còn không biết trường học ở nơi nào, đương nhiên đồng ý: "Được ạ, cảm ơn thím ba."
Trân Trân cười nói: "Cám ơn cái gì, thím cũng muốn đi xem thử đại học ra sao."
Thị Đan Linh biết Trân Trân chưa từng đi học.
Bản thân cô sau này học văn hóa, nhưng sinh hoạt vườn trường lại không có.
Tiếp đó suy đoán một chút, Thị Đan Linh nói với Trân Trân: "Thím ba, chờ cháu tới trường học đăng ký xong, qua đợt này làm quen với hoàn cảnh trường học rồi, đến lúc đó cháu dẫn thím đến trường học của chúng cháu chơi nhiều hơn."
Con mắt Trân Trân hơi sáng lên, "Được."
Nói rồi cô lại bật cười, "Thím cũng làm bộ mình là sinh viên đại học."
Thị Đan Linh cười khoác lên cánh tay cô, "Thím ba, với mặt mũi và khí chất của thím, ăn diện một chút là thành sinh viên đại học rồi."
Trân Trân quay đầu nhìn cô ấy, "Cháu lại dụ thím."
Thị Đan Linh: "Cháu nói thật mà."
Hai người vui vẻ nói chuyện, quẹo vào trong đường hẻm.
Sau khi tiến vào ngõ, đi về phía trước nhìn một cái, chợt thấy trong hẻm có một chiếc tải nhỏ màu xanh kéo hành lý.
Vị trí chiếc xe tải nhỏ màu xanh dừng lại là bên ngoài cửa lớn cạnh sân nhà Trân Trân.
Trân Trân nhìn một hồi hỏi: "Là anh Hà và chị dâu Lý Sảng sao?"
Thị Đan Linh không quen Hà Thạc và Lý Sảng, tổng cộng cũng chỉ gặp mấy lần, đương nhiên không có cách nào trả lời cô.
Cô ấy nói: "Đến trước mặt nhìn là biết ngay ạ."
Nhưng mà hai người còn chưa đi đến trước mặt đã thấy A Văn chạy ra từ trong sân.
A Văn cũng nhìn thấy Trân Trân và Thị Đan Linh, lập tức vẫy tay với Trân Trân nói: "Chị, A Sảng đến rồi!"
Đúng thật rồi!
Trong đôi mắt Trân Trân tỏa ra vẻ kinh ngạc vui mừng, vội tăng nhanh bước chân đi về phía trước.