Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 288

. Chương 288 -
Thị Đan Linh đi theo bên cạnh cô, tự nhiên cũng tăng nhanh bước chân.

Đi tới bên cạnh chiếc xe tải màu xanh, vừa vặn nhìn thấy Hà Thạc và Lý Sảng đi ra.

Gặp mặt vui mừng chào hỏi, Lý Sảng nhìn Trân Trân nói: "Chúng ta lại là hàng xóm rồi."

Trân Trân cười vui vẻ, "Đúng vậy, sau này lại có thể gặp nhau mỗi ngày."

Nhìn thấy Lý Sảng, Trân Trân cũng không có đi về nhà.

Cô đưa đồ đã mua cho Thị Đan Linh, bảo Thị Đan Linh cầm về nhà, mình ở lại với A Văn, giúp đỡ Hà Thạc và Lý Sảng chuyển đồ vào trong nhà, cũng dọn dẹp nhà cửa giúp bọn họ một chút.

Buổi trưa Thị Hoài Minh và Liễu Chí tan tầm trở về, đương nhiên cũng đến nhà bên này.

Giữa Thị Hoài Minh và Hà Thạc không cần khách khí, Liễu Chí và Hà Thạc khách sáo trò chuyện vài câu.

Đương nhiên bọn họ cũng không xa lạ, nói chuyện được vài câu đã coi như quen thuộc.

Trong nhà mới vừa mang hành lý vào, lung tung lộn xộn không có chỗ đứng.

Thị Hoài Minh bèn nói với Hà Thạc và Lý Sảng: "Đi thôi, trước tiên không vội, đến nhà tôi ăn cơm."

Hà Thạc và Lý Sảng đương nhiên không khách sáo với anh, dẫn Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn đi qua.

Liễu Chí và A Văn cũng không về nhà, mang Tiểu Tưởng và ba đứa nhỏ, cùng ở lại nhà Thị Hoài Minh ăn cơm.

Ở bên nhau đến bấy giờ, mọi người không còn xa lạ gì nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thị Hoài Minh và Liễu Chí đến giờ đi làm, Hà Thạc cùng đến đơn vị báo cáo, bọn nhỏ vẫn ở bên đây cùng nhau chơi đùa, Thị Đan Linh dẫn đầu, Chung Mẫn Phân và Tiểu Tưởng ở bên cạnh nhìn.

Trân Trân và A Văn thì lại sang nhà kế bên thu dọn hành lý giúp Lý Sảng.

Chiều chiều ve thu kêu râm ran.

Ba người hiếm khi lại quây quần bên nhau.

Trước khi thu dọn hành lý, Lý Sảng lục máy hát ra, đặt đĩa hát lên mở nhạc.

Nghe tiếng nhạc ung dung du dương, ba người trò chuyện uống ly cà phê.

Uống một hớp cà phê thưởng thức xong mùi vị, Trân Trân thả ly xuống nói: "Đột nhiên lại nhớ tới lúc em vừa đến thành phố."

Nghe nói như thế, Lý Sảng và A Văn nhìn về phía cô, lên tiếng nói: "Bây giờ với trước đây như là hai người."

Bởi vì nói cùng lúc, nói xong hai người đều nở nụ cười.

Trân Trân nhìn hai cô ấy, "Lúc đó có phải em là một đứa ngốc không, hai người đều xem thường em?"

"Đương nhiên không có." A Văn trả lời trước, "Chị rõ ràng là hồn nhiên đáng yêu, em thích còn không kịp."

Lý Sảng cười, uống cà phê, không có vạch trần A Văn.

Nếu như cô ấy nhớ không lầm, Trân Trân vừa tới trong thành phố nào có biết A Văn rất bực bội.

Bây giờ nhìn lại A Văn và Trân Trân, bỗng nhiên không nhịn được hơi xúc động —— đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Nhớ tới lúc Trân Trân vừa tới thành phố, đúng là cái gì cũng không hiểu, như một đứa bé ngây thơ non nớt.

Như là búp non mới chớm nụ, trắng trẻo mềm mại.

Uống xong ly cà phê, Lý Sảng và Trân Trân A Văn liền cùng nhau thu dọn hành lý.

Bởi vì ba người cùng ra tay, tốc độ thu dọn khá nhanh, cũng chỉ mất nửa buổi chiều đã thu xếp hết toàn bộ hành lý mà Lý Sảng chuyển tới, trong nhà ngoài nhà đều quét dọn một phen.

Vườn nhà Lý Sảng cũng có cây, là cây đinh hương.

Lý Sảng, Trân Trân và A Văn đứng trước cây đinh hương.

A Văn đột nhiên nói: "Ôi chao, nếu không thì chúng ta kết bái đi?"

Lý Sảng phì một cái bật cười, "Không nghĩ tới em còn rất chú trọng cảm giác nghi thức ha?"

A Văn còn nói: "Có lúc cảm thấy gặp các chị mới là may mắn lớn nhất đời em."

Lý Sảng nhìn cô ấy, chốc lát nắm chặt tay cô ấy, sau đó lại nắm tay Trân Trân.

Ba người tay trong tay, Lý Sảng hắng giọng nói: "Vậy chị sẽ trẻ con một chút, ở đây, bắt đầu từ hôm nay, tôi Lý Sảng, cùng với Lâm Trân Trân và A Văn, kết làm chị em khác họ, từ đây có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"

Lý Sảng nói xong lời này, trên mặt Trân Trân tràn ngập ý cười.

Mà A Văn cười cười, bỗng nhiên viền mắt ươn ướt bật khóc.

Lý Sảng và Trân Trân cười ha hả, lau nước mắt cho cô ấy, nói với cô ấy: "Bây giờ em chính là một túi khóc chính hiệu!"

A Văn nặng nề hít mũi hai cái: "Thời khắc cảm động như thế, các chị cười cái rắm!"

Gia đình Hà Thạc và Lý Sảng đã chuyển tới, Tiểu Tưởng cũng đã đến lúc nên rời đi.

Tụ tập chia ly là chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng cũng là thứ làm cho lòng người chập trùng, tình cảm dâng trào nhất.

Tiểu Tưởng thu dọn xong hành lý nói lời tạm biệt với A Văn và Tiểu Mạch.

Tiểu Mạch thấy Tiểu Tưởng đỏ vành mắt xách túi rời đi, khóc kêu oa oa trong lòng A Văn, duỗi tay nhỏ muốn nắm lấy Tiểu Tưởng sắp rời đi. Đương nhiên không có nắm được, bèn dùng tiếng khóc của mình đưa tiễn Tiểu Tưởng.
Bình Luận (0)
Comment