Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 289

. Chương 289 -
Mà đứa nhỏ có bệnh hay quên, khóc xong một trận cũng thôi.

Cô nhóc và Đan Đồng Hưng Vũ cùng đến lớp mầm non, quen bạn mới, có cuộc sống mới ở lớp mầm non.

Mà ngày ấy khai giảng đi đăng ký ở trường đại học, Trân Trân tuân theo lời hứa, đưa Thị Đan Linh đến trường học đăng ký.

Cô cầm một phần hành lý giúp Thị Đan Linh, dẫn Thị Đan Linh đến đại học sư phạm Hi Thành.

Đứng bên ngoài cổng trường cao lớn, nhìn mấy chữ vàng to trên cổng trường, Trân Trân và Thị Đan Linh cùng có cảm giác ngày đầu tiên trở thành sinh viên đại học. Xách hành lý đi vào cổng trường, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Học sinh mới đến đăng ký ngày đầu tiên, trên đường người qua lại đông đúc.

Trân Trân nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập sức sống, chỉ cảm thấy trong lòng mình cũng tràn đầy sức sống vô hạn.

Cuộc sống có nhiều mặt tốt đẹp mà mới mẻ, tràn ngập nhiệt tình và hy vọng, thật sự khiến người ta yêu thích.

Cô và Thị Đan Linh cùng đến đăng ký ở khu đăng ký, nhận đồ trường phát, sau đó cùng đến ký túc xá được phân.

Đến ký túc xá thu dọn hành lý xong, Thị Đan Linh làm quen với mấy nữ sinh chung ký túc xá.

Dù sao không phải Trân Trân đến đi học.

Sau khi giúp đỡ Thị Đan Linh thu dọn hành lý, Trân Trân dặn cô ấy vài câu rồi rời đi trước.

Trân Trân đi không bao lâu, trong ký túc xá có một nữ sinh hỏi Thị Đan Linh: "Đó là chị gái cậu sao? Thật xinh đẹp."

Thị Đan Linh cười nói: "Không phải chị gái tớ, đó là thím ba của tớ."

Nữ sinh: "Vậy thím ba cậu thật trẻ."

Thị Đan Linh: "Đúng thế."

Trân Trân rời khỏi trường học, tâm trạng vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí vườn trường.

Rõ ràng đó là nơi không có quan hệ gì với cô, cũng không phải nơi cô nên lưu luyến, nhưng cô vẫn không nhịn được mà yêu thích.

Lúc mất tập trung sẽ không nhịn được nghĩ, đời này nếu như cô cũng có thể đi học ở đây thì tốt biết bao.

Đáng tiếc là không có khả năng, đó là đất trời của người trẻ tuổi, là nơi người trẻ sáng tạo tương lai.

Bởi vì trong lòng có sự ngóng trông vô cùng vô tận, buổi tối trước khi ngủ, Trân Trân đọc sách thêm một hồi.

Thị Hoài Minh rửa mặt xong lên giường ngồi xuống, cô còn tựa ở đầu giường, chăm chú lật sách trong tay.

Thị Hoài Minh nhìn cô một hồi, chợt hỏi cô: "Muốn đi học cùng Đan Linh à?"

Trân Trân rất bất ngờ, quay đầu nhìn về phía anh, "Làm sao anh biết?"

Thị Hoài Minh cười một hồi nói: "Bây giờ anh là con giun trong bụng em, em đang nghĩ cái gì anh đều biết hết."

Trân Trân mới không tin, thu hồi ánh mắt tiếp tục xem sách của mình.

Thị Hoài Minh tới gần cô, lại nói: "Nếu như em muốn đi, anh nói với bên trường học một tiếng, sau này bọn nhỏ đi học, em cũng đi học đi."

Nghe nói như thế, Trân Trân xoạt một cái quay đầu nhìn anh: "Có thể không?"

Thị Hoài Minh nhìn cô nói: "Đương nhiên có thể, đại học và trung học không giống nhau, quản lý ở phương diện này đều tương đối thoải mái, nói một tiếng, em có thể yên tâm đi học ké, ăn ké nhà ăn, tọa đàm ké, họp xã đoàn ké… Chỉ cần trong đại học có, đều có thể ké."

Trân Trân nghe vậy, con mắt sáng lên, giọng nói cũng tươi tỉnh: "Có thật không?"

Thị Hoài Minh gật gù với cô, "Trăm phần trăm là sự thật."

Trân Trân nhìn anh chớp mắt một cái, nghĩ đến cái gì, giọng điệu lại hạ xuống, "Nhưng tuổi em hơi lớn, những học sinh kia đều là mười tám mười chín tuổi hai mươi tuổi, em đã ba mươi hai, còn là mẹ của ba đứa trẻ."

Thị Hoài Minh: "Lớn tuổi thì không thể đi học? Có con rồi cũng không thể đến trường học sao? Sống đến già học đến già, chỉ cần mình muốn học muốn trải nghiệm là được, không cần quá để ý ánh mắt của người khác."

Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, im lặng một hồi, hạt giống trong lòng lại vươn mầm lên đến một chút.

Trái tim cô không tự chủ đập nhanh hơn chút, vừa ngóng trông vừa kỳ vọng, đồng thời lại cảm thấy thật sự rất không thích hợp.

Dùng ánh mắt thế tục mà nhìn, đúng là quá kì lạ, sẽ bị người ta dùng ánh mắt khác thường đối xử.

Nghĩ một lúc, Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, vừa chờ mong nhỏ giọng hỏi: "Anh ủng hộ em sao?"

Thị Hoài Minh không chút do dự gật đầu với cô, "Ủng hộ em vô điều kiện, dù em muốn làm cái gì, anh đều sẽ ủng hộ em."

Trân Trân mím môi nở nụ cười nồng đậm.

Cô nhìn Thị Hoài minh nói: "Anh ủng hộ em, em cũng không quan tâm người ta nhìn em thế nào."

Thị Hoài Minh chợt ngọt ngào trong lòng.

Nhìn Trân Trân nở nụ cười.

Vợ anh 32 tuổi vẫn giống như lúc mười tám tuổi vậy.
Bình Luận (0)
Comment