.
Chương 290 -
Tắt đèn ngủ, Trân Trân ở trong bóng tối lại suy nghĩ thêm một lúc.
Đối với chuyện học đại học ké này, trong lòng cô vừa ngóng trông lại kích động, cũng có hơi căng thẳng và xấu hổ.
Có điều cảm nhận được bàn tay Thị Hoài Minh khoát lên bên hông cô, trong lòng lại theo bản năng bình tĩnh hơn một chút.
Ngày kế thức dậy trong tiếng gà gáy sáng.
Ăn xong bữa sáng, đầu tiên cô dẫn bọn nhỏ đi học.
Ra cổng lớn, ở trong đường hẻm đụng phải hàng xóm cũng sắp đi học đi làm, bèn náo nhiệt kết bạn đồng hành.
Trình Trần và Hà Tử Nhiên không kém nhau nhiều, hiện tại đang học tiểu học, hai cậu nhóc quải cặp sách chạy ra ngõ trước tiên.
Chị dâu Trần gọi với theo bóng lưng của hai cậu bé: "Chạy chậm chút!"
Trình Trần và Hà Tử Nhiên đồng thời đáp lại: "Biết rồi ạ!"
Mấy đứa trẻ còn lại còn chưa đi học tiểu học, theo người lớn của mỗi gia đình dẫn dắt, kết bạn cùng đi.
Đưa các con đến trường học, cho cô giáo của mỗi đứa trông coi, các người lớn người nào đi làm thì đi làm, về nhà thì về nhà.
Trân Trân, A Văn và Lý Sảng sóng vai cùng trở về.
A Văn cười nói: "Bọn nhỏ cùng đi học, cha bọn chúng cùng đi làm, chúng ta đi làm vài việc gì nhỉ?"
Lý Sảng quay đầu nhìn về phía cô ấy hỏi: "Em muốn làm những việc gì?"
Trái lại A Văn không có ý nghĩ gì, quay đầu lại hỏi Trân Trân: "Chị Trân Trân, chị nghĩ sao?"
Trân Trân suy nghĩ một chút nói: "Chị nghĩ, nếu không thì buổi sáng đến phòng đọc sách đọc sách, xế chiều vào trong quán trà nghe hí, mọi người cảm thấy thế nào?"
"Được đó." Lý Sảng và A Văn cùng kêu lên, cảm thấy khá tốt.
Ba người đã rất nhiều năm chưa từng tụ tập cùng nhau như thế, hiếm khi lại có thể thả lỏng một chút.
Lên kế hoạch xong, ba người về đến nhà dọn dẹp một lát.
Bọn nhỏ không ở nhà, Chung Mẫn Phân cũng không có chuyện gì làm, lên tiếng chào hỏi với Trân Trân rồi đi ra ngoài. Trân Trân liền đi với Lý Sảng và A Văn, hào hứng đi tới thư viện trước, mượn sách rồi ngồi xuống đọc sách ở phòng đọc.
Lúc đọc sách trao đổi một vài câu tâm đắc, đến giờ lại cùng đi đón con.
Bước đi chậm rãi dẫn con trên đường, ba người đều lộ vẻ sung sướng, A Văn thư thả nói: "Đã lâu không có cảm giác ung dung vui vẻ thế này, thật giống như trở về hồi đi học."
Nói đến vẫn là khi còn bé vui vẻ nhất, không buồn không lo, chuyện gì cũng không cần nghĩ.
Dẫn con về đến nhà, ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lúc, bọn nhỏ lại đi học.
Trân Trân và A Văn Lý Sảng lại kế hoạch đã bàn trước đó, đến quán trà uống trà nửa ngày, nhàn nhã nghe hí.
Giữa lúc uống trà nghe hí cũng trò chuyện.
A Văn hỏi Lý Sảng: "Trong nhà hầu như đều đã dàn xếp xong, tiếp theo chị có tính toán gì không?"
Lý Sảng nhìn cô ấy nói: "Còn có thể có tính toán gì, đi ra ngoài tìm lớp học chứ sao, chị không muốn ở mãi trong nhà."
A Văn cũng có ý định này, tiếp theo lại nói: "Em cũng chuẩn đi ra ngoài tìm chút chuyện làm."
Trân Trân vốn cũng có ý định này, nhưng bây giờ cô đã có kế hoạch mới.
Vì thế lúc đề tài này rơi xuống trên người cô, cô cười hơi ngại ngùng, nói: "Em muốn đi học đại học."
"Đại học?"
Như cô dự liệu, A Văn và Lý Sảng quả nhiên đều rất kinh ngạc.
Trân Trân lại giải thích: "Hai ngày trước cháu gái em Đan Linh không phải đi học sao, em dẫn con bé đến trường học, vừa vào cổng trường em đã yêu thích, nghĩ nếu em có thể học tập ở trong đó thì tốt biết bao."
A Văn và Lý Sảng đều nhìn cô cười.
Lý Sảng nói: "Những sinh viên đại học kia đều là người trẻ tuổi chưa kết hôn, chúng ta đều ở độ tuổi này rồi, trong nhà lại có chồng, có con, em đang yên đang lành học chung một phòng học với bọn họ làm gì?"
Trân Trân mím môi nói: "Anh ba nhà em nói với em, bản thân em muốn làm là được, không cần quá để ý ánh mắt của người khác."
Lý Sảng vẫn cười, "Nghĩ lại đi, anh ba nhà em ước gì em không làm gì cả, đi học cái gì."
Trân Trân duỗi tay vỗ cô ấy: "Đó là từ hồi rất xưa rất xưa trước kia rồi."
Lý Sảng thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc nói, "Muốn đi thì cứ đi, mình thích là được."
A Văn ở bên cạnh phụ họa: "Đi trải nghiệm một chút cũng tốt."
Ba người cười cười nói nói, sau khi đến giờ liền rời quán trà, vẫn cùng đón con tan học.
Dẫn đứa nhỏ về đến nhà, đợi đến khi những người đi làm trở về, mỗi nhà có bầu không khí gia đình riêng của mình, ngồi xuống ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, buổi tối lúc đi ngủ, Trân Trân lại nói với Thị Hoài Minh: "Em nghĩ xong rồi, mặt dày đi học đại học ké."
Thị Hoài Minh quay đầu nhìn cô, "Anh còn tưởng rằng tối hôm qua em đã nghĩ xong rồi."
Tối hôm qua là hơi xác định, nhưng ngày hôm nay sau khi nói chuyện với A Văn và Lý Sảng thì càng thêm xác định.
Trân Trân cười nói: "Tối hôm qua còn cảm thấy hơi ngượng ngùng."
Trân Trân quyết định chắc chắn, Thị Hoài Minh bèn đi chào hỏi với bên nhà trường.
Tuy nói quản lý ở phương diện đại học tương đối thoải mái, nhưng không phải để tất cả người trong xã hội tùy tiện vào học ké.
Tuy rằng Trân Trân đã quyết định trong lòng nhưng không có tự mình tùy tiện chạy tới.
Thứ nhất mình không phải là sinh viên trong trường, trong lòng dù ít hay nhiều vẫn có chút kiêng kỵ và xấu hổ, thứ hai chính là Thị Đan Linh cũng mới vừa đến hoàn cảnh mới như thế, để cho Thị Đan Linh thích ứng một chút mới tốt cho cô bé hơn.
Bốn, năm ngày sau.
Thị Hoài Minh tan tầm về đến nhà.
Ngồi xuống, lúc ăn cơm, anh chợt gọi Trân Trân: "Đưa tay ra."
Không có suy nghĩ nhiều, Trân Trân đưa bàn tay đến trước mặt anh.
Thị Hoài Minh thần bí giơ tay lên, ở trong ánh mắt chờ mong của Trân Trân, Chung Mẫn Phân và ba đứa trẻ, thả một huy hiệu cài áo hình chữ nhật màu đỏ viền vàng vào trong lòng bàn tay Trân Trân.
Nhìn không hiểu là cái gì, Đan Tuệ hỏi bằng giọng sữa: "Cha, đây là cái gì vậy?"
Trân Trân nhìn rõ ràng mấy chữ vàng "đại học sư phạm Hi Thành" bên trên, nâng đầu lên nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh trả lời Đan Tuệ: "Cái này là phù hiệu của đại học sư phạm Hi Thành."