.
Chương 295 -
Nói với Thị Hoài Minh xong, Trân Trân cũng thả lỏng tâm trạng.
Cô thu dọn sách giáo khoa từ lớn tới nhỏ, để qua một bên cho ngăn nắp, sau đó lên giường ngủ.
Tắt đèn nằm xuống, Trân Trân gối lên trên cánh tay của Thị Hoài Minh, suy nghĩ một chút nói: "Em có cảm giác gần nửa đời này đều trải qua lung ta lung tung."
Thị Hoài Minh không nghe rõ lắm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Tại sao có cảm giác như thế?"
Trân Trân từ từ nói: “Thì chính là lúc nên đi học thì không đi học, nên sinh con thì không sinh con."
Thị Hoài Minh cũng chầm chậm nói: "Đời người không có thời điểm nào nhất định phải làm chuyện gì, không cần cái gì cũng theo tiêu chuẩn thế tục, bản thân biết mình muốn làm gì nhất, thích là tốt rồi."
Hai người nói chuyện tâm sự trong bóng tối, buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi.
Trân Trân chui đầu vào trong lòng Thị Hoài Minh, trong mơ hồ tìm một vị trí thoải mái.
Đưa bọn họ đến lớp mầm xong, A Văn và Lý Sảng theo kế hoạch trước đó, cùng tìm công việc đi làm.
Hai người đều đi tới cửa hàng quốc doanh gần đấy, vẫn như trước đây, Lý Sảng làm kế toán, A Văn làm người bán hàng.
Sáng sớm đưa con đi học xong, Trân Trân về nhà nghỉ ngơi một lát.
Cô nhìn thời gian trên thời khóa biểu, cầm lấy sách giáo khoa đẩy xe đạp ra ngoài.
Lúc đi chào Chung Mẫn Phân: "Mẹ, giờ con đến trường học đây."
Chung Mẫn Phân dặn cô: "Đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Chờ Trân Trân đi rồi, bà cũng ra ngoài xem hí.
Có kinh nghiệm nghe giảng ngày hôm qua, hôm nay Trân Trân tới trường học cũng tự nhiên hơn một chút.
Cô đến trường tìm phòng học, vẫn tiến vào từ cửa sau, ngồi xuống chỗ ngồi ở phía sau.
Ngày hôm nay lên lớp không có Thị Đan Linh và bạn cùng phòng của cô ấy, Trân Trân vẫn tương đối căng thẳng nhưng có thể ngồi học.
Lúc nghe giảng bài cô cũng cố gắng tập trung tinh thần chăm chú nghe giảng, không để cho mình ngồi ở trong phòng học căng thẳng mất tập trung, lãng phí thời gian.
Mà đây chính là chuyện trước lạ sau quen.
Đặc biệt là làm người học ké, không có áp lực học tập, cũng không cần lo lắng bị giảng viên gọi hỏi bài, vì thế sau khi Trân Trân học mấy tiết thì đã hoàn toàn thích ứng.
Trong lớp cô chăm chú nghe giảng bài, ghi chép bài.
Sau tiết học ngoại trừ hoàn thành bài tập giảng viên giao, cô cũng như những bạn học khác, tới thư viện trường học mượn sách liên quan để đọc, dùng thời gian sau giờ học chìm sâu vào trong học tập, không chỉ hạn chế ở trong lớp học và sách giáo khoa.
Mà bởi vì Trân Trân không như những học sinh khác, phần lớn thời gian đều ở trong trường học, hơn nữa cô cũng không am hiểu giao tiếp, vì thế trong thời gian ngắn cô không có bạn bè gì trong trường.
Đương nhiên, cô cũng không có ý định kết bạn với những đứa nhóc này
Ngày hôm nay học xong, Trân Trân vẫn như bình thường, dọn bút vở cất vào trong túi, chuẩn bị về nhà.
Khi cô thu dọn bút vở, một bạn nam ngồi ở phía trước cô bỗng nhiên xoay đầu lại nói chuyện với cô, hỏi cô: "Cậu không phải trong khoa chúng tôi nhỉ?"
Trân Trân bị cậu ta hỏi hơi sững sờ, sau đó vội cười nói: "Đúng vậy... Tôi tới dự thính..."
Bạn học nam nhìn cô lại nói: "Tôi tên Diệp Mãn Lâm, cậu thì sao? Cậu học ở khoa nào?"
Bị hỏi câu này, Trân Trân ít nhiều có chút lúng túng.
Nhưng cô không có biểu hiện ra, chỉ cười lễ phép nói: "Tôi không phải sinh viên đại học nơi này, không có học lực cao như thế, tôi tên Lâm Trân Trân."
Nghe nói như thế, Diệp Mãn Lâm gật gù, không có biểu hiện ra điều gì.
Anh ta lại cười nói: "Còn rất trùng hợp, trong tên chúng ta đều có chữ Lâm, xem ra cậu rất thích học tập."
Trân Trân cũng cười, "Muốn học nhiều thứ hơn."
Vẻ mặt và trong giọng nói của Diệp Mãn Lâm đều tràn đầy sức sống, "Vậy sau này có cơ hội chúng ta giao lưu nhiều hơn."
Trân Trân vẫn khách sáo lễ phép gật đầu.
Cô sắp xếp sách vở, xách túi nói: "Tôi về nhà trước."
Nói xong Trân Trân liền quải túi đi ra khỏi phòng học.