.
Chương 296 -
Diệp Mãn Lâm nhìn cô rời khỏi phòng học, quay người lại thu dọn sách giáo khoa của mình.
Cậu trai bên cạnh anh ta bỗng mở miệng nói: "Cậu nhìn quần áo cô ấy mặc và khí chất của cô ấy kìa, cùng với có thể không cần đi làm đến đại học dự thính, gia đình cô ấy chắc chắn không bình thường. Bình thường cô ấy cũng không nói chuyện với những bạn học khác, sợ là cậu không vào được mắt người ta."
Diệp Mãn Lâm cầm sách đứng dậy, "Ngược lại tôi cảm thấy cô ấy rất hiền hoà."
Trân Trân học xong, có lúc sẽ tới thư viện một chuyến, phần lớn thời gian đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, đến giờ thì đón con tan học, chưa tới giờ thì tự mình ở trong nhà tiếp tục đọc sách học tập, mở rộng những thứ đã học ở trong trường học, tiến hành nghiên cứu và suy nghĩ sâu hơn.
Hiện tại môn cô học đều là môn có tính chuyên ngành khá mạnh, Thị Hoài Minh đương nhiên không có cách nào dạy cô cái gì.
Nhưng ngày xưa học dưới sự giáo dục của Thị Hoài Minh, nền tảng của cô rất tốt, học những thứ này trái lại cũng không có cảm giác cố hết sức, phần lớn có thể nghe hiểu, phần nhỏ nghe không hiểu, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng có thể rõ ràng.
Nửa học kỳ trôi qua, những môn mà bản thân cô chọn cũng đều học ra ngô ra khoai.
Sau khi hiểu, đương nhiên là có giao lưu trên học tập giữa bạn bè thầy cô, cũng làm quen với một bài bạn học khá phù hợp về mặt tư tưởng học tập. Còn giao lưu trong cuộc sống riêng tư thì không có.
Mà sau khi trải qua học tập chuyên sâu nửa học kỳ, Trân Trân không chỉ học tập suông mà cũng bắt đầu thử viết vài thứ, chuyển hoá những thứ trong đầu mình thành câu chữ, tiến hành sáng tác mảng văn học.
Đương nhiên cô rất ngại cho người khác xem, chỉ cho một mình Thị Hoài Minh xem.
Mỗi lần sau khi Thị Hoài Minh xem xong đều gật đầu nói: “Câu chữ rất hay, cũng rất có ý tưởng."
Trân Trân đương nhiên biết Thị Hoài Minh đang dỗ cô.
Có điều cô thích nghe những câu khích lệ cổ vũ kiểu này, vì thế lại càng viết càng có cảm xúc mãnh liệt.
Viết rất nhiều, tiếp tục nghe Thị Hoài Minh cho ý kiến và cải tiến, cô cũng có thể nhận ra được sự tiến bộ của mình.
Cuối mùa thu, vào một đêm gió mát.
Người trong nhà đều đã rửa mặt lên giường ngủ từ rất sớm.
Sau khi Chung Mẫn Phân và bọn nhỏ đều ngủ thiếp đi, Trân Trân và Thị Hoài Minh rửa mặt xong trở lại phòng mình.
Lên giường tựa ở đầu giường, Trân Trân cong môi cười, duỗi tay đến dưới gối, lấy ra cuốn vở của mình rồi mở ra, đưa đến trước mặt Thị Hoài Minh nói: "Áng văn này em vắt hết óc viết hai ngày, anh xem giúp em thế nào."
Thị Hoài Minh tự nhiên nhận lấy, hơi nghiêng qua phía đèn bàn, chăm chú xem bài văn mà Trân Trân viết.
Sau khi xem xong, anh ngồi thẳng eo, nghiêm túc nói: "Rất hay, bất kể là hành văn hay lập ý đều rất tốt."
Trân Trân mỉm cười lại hỏi anh: "Vậy anh cảm thấy, dựa vào áng văn này có thể qua cửa câu lạc bộ văn học hay không?"
Thị Hoài Minh cũng không biết cái này, chỉ nhìn cô nói: "Thử xem, anh cảm thấy hẳn không có vấn đề đâu."
Học ở trường học hơn nửa học kỳ, Trân Trân cũng muốn gia nhập câu lạc bộ văn học.
Cô thích sáng tác, thích cảm giác biến những suy nghĩ trong đầu thành câu chữ, mà câu lạc bộ văn học chính là nơi giao lưu sáng tác, đương nhiên cũng là nơi có thể để cho sinh viên đại học thể hiện tài hoa.
Trân Trân cầm lại cuốn vở của mình từ trong tay Thị Hoài Ninh, bản thân lại đọc bài văn một lần nữa.
Bản thân cô cũng rất hài lòng, dù sao mỗi câu nói đều là cô tỉ mỉ mài giũa viết ra, sửa chữa rất nhiều lần.
Đọc xong, cô lại nhìn về phía Thị Hoài Minh, "Vậy em thử xem nhé?"
Thị Hoài Minh nhìn cô gật đầu, nói chuyện rất chắc chắn, "Ủng hộ em vô điều kiện."
Trân Trân cười lên, vui vẻ hôn lên mặt anh một cái.
Có anh ủng hộ vô điều kiện, cô quả thật có thể yên tâm to gan, không buồn không lo làm bất cứ chuyện gì.
Chỉ cần có anh ở phía sau, cô có thể không có bất kỳ nỗi lo về sau nào, chỉ cần cân nhắc thứ mình thích và không thích, có muốn hay không muốn thôi.
Nếu thích, nếu muốn, vậy thì can đảm thực hiện là được rồi.