.
Chương 297 -
Ngày kế, đưa đứa nhỏ về đến nhà rồi, Trân Trân tìm giấy viết văn, sau khi sửa bản thảo liền nghiêm túc chép bài văn trên tờ giấy viết văn.
Chép xong bài văn của mình, cô lại nghiêm túc viết một tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
Lúc ban đầu, cô học viết chữ đã cố hết sức luyện chữ, hiện tại chữ viết ra rất đẹp.
Chữ viết màu đen bằng bút máy xếp chỉnh tề trong ô vuông, chỉ nhìn những chữ viết này đã cảm thấy vui tai vui mắt rồi.
Chép đơn xin điền họ tên xong xuôi hết rồi, Trân Trân cẩn thận bỏ tờ giấy vào trong túi, dành thời gian đến trường học.
Lúc đẩy xe đạp ra cửa thì chào Chung Mẫn Phân: "Mẹ, con đến trường đây."
Tới trường học vẫn như ngày đầu tiên là đến sau phòng học ngồi xuống nghe giảng bài.
Sau khi học xong, cô tìm đến văn phòng của câu lạc bộ văn học, giao bài văn và đơn xin gia nhập cho trưởng câu lạc bộ.
Sau khi giao xong, lúc đi ra vừa vặn gặp Diệp Mãn Lâm.
Diệp Mãn Lâm biết cô muốn gia nhập câu lạc bộ văn học thì nói: "Sao cậu không nói sớm với tôi? Tôi có quan hệ rất tốt với trưởng câu lạc bộ, dẫn cậu vào là chuyện nhỏ, mọi người đều là người yêu quý văn học, cùng giao lưu và học tập."
Trân Trân cười cười, "Hồi trước cũng không quen biết gì, cũng không tiện nhắc tới."
Diệp Mãn Lâm: "Vậy sau này cậu có nhu cầu gì, cứ nói thẳng với tôi."
Trân Trân khách sáo nói: "Được, cám ơn cậu."
Trân Trân vẫn không có ở lại lâu trong trường học, xong xuôi mọi chuyện lập tức đi về nhà.
Ngày hôm sau có tiết lại chạy tới, đến phòng học ngồi xuống nghe giảng bài, lúc có thắc mắc cũng sẽ đi tìm giảng viên giảng giải những thắc mắc của mình, sau khi giải thích những thắc mắc đó trong lòng sẽ có một sự thỏa mãn.
Nghỉ giữa giờ, hỏi xong vấn đề trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.
Trân Trân mới vừa kéo ghế ngồi, Diệp Mãn Lâm bỗng xoay người nói với cô: "Trưởng câu lạc bộ đã phê chuẩn cho cậu gia nhập câu lạc bộ văn học, sau này cậu chính là thành viên của câu lạc bộ văn học, trong câu lạc bộ có hoạt động gì tôi sẽ thông báo với cậu."
Trân Trân nghe nói như thế không nhịn được vui vẻ, "Thật sao?"
Diệp Mãn Lâm gật đầu nói: "Đúng vậy, trưởng câu lạc bộ nói cậu viết văn rất tốt, bút pháp và tình cảm đều vô cùng nhẵn nhụi."
Trân Trân nghe xong càng vui sướng, con mắt hơi sáng lên, nói với Diệp Mãn Lâm: "Thực sự cảm ơn cậu."
Diệp Mãn Lâm nhìn cô không nhịn được cười, "Là bản thân cậu có tài hoa, tôi chẳng qua chỉ là truyền lời thôi."
Trân Trân khách sáo nói: "Vậy cũng cám ơn cậu, truyền tin tức tốt này cho tôi."
Diệp Mãn Lâm còn chưa nói ra lời tiếp theo, chuông vào học đã vang lên.
Trân Trân cố gắng thu lại nụ cười trên mặt, nhưng giữ một hồi đáy mắt và trên khóe môi vẫn treo nụ cười.
Học xong cô về nhà, động tác đạp xe nhẹ như bay.
Cuối mùa thu, gió thổi vào mặt có hơi lạnh, nhưng hôm nay ánh mặt trời dường như ấm lên.
Bên bàn ăn, Trân Trân cười với Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ, lần lượt đưa muỗng nhỏ trong tay cho mỗi đứa.
Đan Tuệ cầm lấy muỗng nhỏ ăn trước một miếng cơm, sau đó nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Mẹ, hôm nay sao mẹ vui vẻ thế?"
Sự vui sướng của Trân Trân lộ hết trên mặt, đương nhiên không chỉ có Đan Tuệ nhìn ra, Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh cũng đều nhìn ra.
Sau khi Đan Tuệ hỏi, tất cả người trong nhà đều nhìn Trân Trân, chờ cô nói về chuyện vui ấy.
Trân Trân hắng giọng, không thừa nước đục thả câu, cười nói: "Mẹ gia nhập câu lạc bộ văn học của trường rồi."
Đan Tuệ, Đan Đồng Hưng Vũ và Chung Mẫn Phân cũng không hiểu, Đan Tuệ tiếp tục làm người phát ngôn, đặt câu hỏi: "Câu lạc bộ văn học là cái gì ạ?"
Thị Hoài Minh đương nhiên không cần giải thích.
Anh cười gắp một miếng thịt gà to vào trong chén Trân Trân, nói trước: "Thưởng cho em."
Thưởng cho Trân Trân xong, lại đảm nhiệm người phát ngôn của Trân Trân, giải thích với Đan Tuệ bọn họ: "Câu lạc bộ văn học chính là một câu lạc bộ trong trường đại học, những người có hứng thú với văn học sẽ tụ tập lại cùng một chỗ, tổ chức một vài hoạt động giao lưu học tập."
Kỳ thực mấy người Đan Tuệ và Chung Mẫn Phân vẫn không nghe hiểu lắm.
nhưng bọn họ cũng làm như nghe hiểu, gật đầu với Thị Hoài Minh.
Đan Tuệ chợt dùng muỗng nhỏ múc một miếng thịt, đưa đến trong chén Trân Trân nói: "Thưởng cho mẹ."
Trân Trân nhận lấy phần thưởng, nói: "Cảm ơn phần thưởng của Tuệ Tuệ."
Thấy Thị Hoài Minh và Đan Tuệ đều thưởng cho Trân Trân, Đan Đồng và Hưng Vũ đương nhiên học theo răm rắp, cũng muốn thưởng.
Đến hai em bé cũng vươn muỗng múc thức ăn cho Trân Trân, dùng giọng nói vươn hơi sữa nói lời nói tương tự: "Thưởng cho mẹ."
Trân Trân cười càng thêm sung sướng.
Âm thanh giòn tan trả lời lại một câu: "Cảm ơn mọi người!"
Ngày đó Trân Trân rất vui vẻ, đến tối lúc đi ngủ, nụ cười trên mặt cũng chưa từng nhạt đi.
Giống như là thấy được một khả năng khác trong cuộc đời, trong lòng có một hy vọng khác, vì thế cảm thấy rất tốt đẹp.
Ôm sự đẹp đẽ ấy đi vào giấc ngủ, sau khi ngủ cũng mơ thấy những điều rất đẹp.