.
Chương 298 -
Tỉnh mộng thức dậy, tinh thần cũng tốt hơn ngày trước gấp trăm lần.
Buổi chiều tới trường học ngồi xuống nghe giảng bài, càng chăm chú và nghiêm túc hơn.
Môn cô học không hạn chế bất kỳ chuyên ngành nào, vì thế đi học chung cũng không phải sinh viên của chuyên ngành cố định nào.
Đương nhiên cô cũng không quan tâm những người đi học chung là ai, chủ yếu là cảm thấy hứng thú với tiết học.
Lúc nghỉ giữa giờ không có vấn đề gì cần giao lưu, cô cũng không nói chuyện với người khác, tự mình lật sách đọc.
Khi đang đọc, chợt nghe thấy bên ngoài phòng học có người gọi cô: "Lâm Trân Trân."
Trân Trân quay đầu nhìn thì thấy là Diệp Mãn Lâm đứng bên ngoài cửa phòng học, đang vẫy tay với cô.
Trân Trân đứng dậy đi ra ngoài, lập tức hỏi anh ta: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Mãn Lâm nhìn cô hỏi: "Hôm nay cô có đọc《 báo Văn Hối 》của Thân Thành không?"
Trân Trân có đọc báo, nhưng đọc báo nhân dân và báo địa phương Hi Thành tương đối nhiều.
Cô lắc đầu với Diệp Mãn Lâm, "Tôi không có xem báo ấy."
Diệp Mãn Lâm không có giải thích quá nhiều, trực tiếp đưa tờ báo đến trước mặt cô, nói với cô: "Cô đọc một chút đi, bảy giờ tối câu lạc bộ văn học tổ chức một giao lưu ngắn ở văn phòng, cô cũng tới đi."
Cô mới vừa gia nhập câu lạc bộ, có hoạt động nhất định phải phối hợp tham gia.
Trân Trân không nhiều lời, đáp lại một tiếng vươn tay nhận lấy tờ báo, "Vậy tôi xem trước một chút."
Diệp Mãn Lâm đưa tờ báo cho cô đọc xong lập tức rời đi.
Chuông vào học vừa vặn vang lên, Trân Trân cầm báo trở lại phòng học, thu báo vào nghe giảng trước.
Sau khi tan học cô cũng không có lập tức lấy báo ra lật xem, mà là thu dọn đồ đạc về nhà trước.
Tuy nói buổi tối có hoạt động cần tham gia, nhưng cô vẫn muốn về nhà trước, ăn cơm tối xong lại đạp xe đến đây là được rồi.
Về đến nhà ăn xong cơm tối, Trân Trân giao con cho Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân dẫn đi rửa mặt súc miệng.
Cô nói với Thị Hoài Minh: "Lát nữa em phải đến trường học tham gia giao lưu ngắn của câu lạc bộ văn học, em phải đọc báo trước."
Thị Hoài Minh đáp lại sau đó hỏi thêm một câu: "Đọc báo gì?"
Trân Trân trực tiếp giơ tờ báo lên cho anh xem, chợt nhớ tới cái gì, nói thầm một câu: "Cũng không nói trọng điểm với em xem phần nào, chẳng lẽ là thảo luận cả tờ báo?"
Nhìn thấy tên tờ báo, Thị Hoài Minh hơi trầm mặt xuống.
Anh duỗi tay nhận lấy tờ báo của Trân Trân, tìm một bài báo nào đó, đặt lên trên bàn, chỉ cho Trân Trân xem: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là trang này."
Trân Trân nhìn về phía dòng chữ tiêu đề lớn trên báo, nhỏ giọng đọc: "Bình về kịch lịch sử mới 《 Hải Thụy bãi quan 》…"
Đọc xong có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thị Hoài Minh, "Bài báo này làm sao vậy?"
Thị Hoài Minh không có nói tỉ mỉ, chỉ nói: "Em đọc một chút đi, anh cảm thấy…"
Nói đến đây lại ngừng, câu sau đó anh không nói nữa, cũng không quấy rầy Trân Trân, mà bảo cô đọc báo.
Trân Trân nghi hoặc nhìn Thị Hoài minh đi ra ngoài, sau đó thu hồi ánh mắt đọc báo.
Cô đọc bài báo này đương nhiên cũng hiểu, tại sao Thị Hoài Minh muốn nói lại thôi như vậy, bởi vì bài viết này cũng không phải phê phán văn chương bình thường, mà có sắc thái chính trị rất mạnh.
Sau khi xem bài viết xong, Trân Trân đờ ra trong thời gian rất lâu không nói gì.
Có lẽ là tuổi tác hơi lớn, hơn nữa bình thường cũng không quá quan tâm đối với những chuyện chính trị này, cho nên cô cũng không có quan điểm độc đáo hoàn chỉnh gì muốn biểu đạt, nhưng cô vẫn mang theo tờ báo đi tới trường học.
Trân Trân đến văn phòng câu lạc bộ văn học sớm hơn thời gian quy định mười phút.
Bởi vì là thành viên mới vừa gia nhập ngày hôm qua, toàn bộ cuộc giao lưu ngắn, Trân Trân đều không nói gì.
Cô yên lặng ngồi ở vị trí bên rìa, nhìn những đứa trẻ ấy cảm xúc mãnh liệt bày tỏ quan điểm, căm phẫn sục sôi, nước bọt tung tóe.
Giao lưu ngắn kết thúc, sau đó cô yên lặng đi theo mọi người ra sau văn phòng.
Diệp Mãn Lâm lại nói chuyện với cô, hỏi cô: "Có phải còn chưa quá thích ứng với hình thức giao lưu như thế không?"
Trân Trân gật đầu, "Quả thực không có kinh nghiệm gì."
Lúc này, bên ngoài sắc trời đã rất tối rồi.
Diệp Mãn Lâm lại nói với Trân Trân: "Đã trễ thế này, một mình cậu trở về e là không an toàn, tôi đưa cậu về nhé?"
Trân Trân cũng không sợ lắm, khách sáo từ chối: "Không có gì, tôi đạp xe rất nhanh."
Diệp Mãn Lâm không có miễn cưỡng muốn đưa Trân Trân trở về, nhưng vẫn có chút không yên lòng tiễn cô đến cổng trường.
Nhìn Trân Trân đẩy xe đạp đi ra ngoài, anh ta cũng xoay người trở về, đi tới ký túc xá sinh viên.
Trân Trân đẩy xe đạp ra tới cổng trường, đi vài bước, vừa muốn bước lên xe, chợt nhìn thấy cách đó không xa trong bóng đêm có một bóng người cao lớn.
Nhìn cẩn thận một hồi, Trân Trân lập tức nhận ra là Thị Hoài Minh.