.
Chương 299 -
Có chút kinh ngạc lại vui mừng, Trân Trân trực tiếp đẩy xe chạy tới trước mặt anh, hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
Thị Hoài Minh đỡ lấy xe đạp từ trong tay cô, "Đương nhiên là tới đón em về nhà."
Trân Trân vui vẻ, trực tiếp trèo lên trên yên xe đạp phía sau.
Thị Hoài Minh đạp bàn đạp xe lái đi, đi một đoạn ngắn hỏi Trân Trân: "Có phải là thảo luận bài viết đó không?"
Trân Trân ôm eo của anh, đáp lại: "Đúng, nhưng em không nói gì."
Mặt trăng rọi vào trong, tiếng nói chuyện của Thị Hoài Minh không lớn, "Không biết tình huống cụ thể, cũng không biết tiếp đó sẽ phát triển thế nào, ít nói tóm lại không sai, xem phản ứng của những tờ báo khác."
Trân Trân ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa với Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đạp xe chở Trân Trân hòa vào trong bóng đêm, hai người khoác ánh trăng trên người, nói về những việc nhỏ bình dị trong nhà, trong trường, đây là sự lãng mạn nhỏ thuộc về hai người.
Liên quan đến sự phát triển tiếp theo của bài viết đó, Trân Trân cũng giống những người khác trong câu lạc bộ văn học, cũng đều rất chăm chú.
Nhưng Trân Trân không có tham dự vào, không viết những bài viết tương quan, cũng không biểu đạt quan điểm thái độ gì quá rõ ràng.
Sau khi cô gia nhập câu lạc bộ văn học, chỉ ôm những thứ mình cảm thấy hứng thú, nghiêm túc học hành như ban đầu.
Có nền tảng trong câu lạc bộ văn học, có một vài người có thể giao lưu thảo luận, cô viết văn trở nên có động lực và cảm xúc mãnh liệt hơn, văn thơ nào cũng thử nghiệm học tập, dù là văn xuôi tiểu thuyết hay là thơ ca, đều sẽ chuyên tâm nghiên cứu và luyện tập.
Trong báo tường có chuyên mục của câu lạc bộ văn học, trong câu lạc bộ bình chọn ra bài viết hay nhất, đăng ở trên chuyên mục.
Đương nhiên mọi người cũng có thể tự mình gửi bài đến báo chí ngoài trường, nhưng cái đó thì cần viết ra bài viết hay hơn.
Mục tiêu đầu tiên mà Trân Trân gia nhập câu lạc bộ văn học, đương nhiên chính là lên báo tường.
Sau khi cố gắng học tập hai tháng, bài văn xuôi tả cảnh mà Trân Trân viết thành công leo lên chuyên mục của câu lạc bộ văn học trên báo tường.
Ngày đó, học xong tiết buổi chiều, cô cất báo tường vào trong túi, xách túi ôm theo niềm vui sướng chạy về nhà.
Lúc đến trường mầm non đón con, Lý Sảng và A Văn hỏi cô: "Em có chuyện vui gì thế?"
Trân Trân đương nhiên không tiện để bạn bè bên cạnh biết cô đang viết cái gì, đặc biệt rất ngại để người bên cạnh đọc vài cô viết, chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy lúng túng đỏ mặt, cho nên cô che giấu nói: "Không phải việc gì vui lắm."
Lên báo tường mà thôi, quả thực cũng không tính là chuyện lớn gì.
Trân Trân ở trước mặt Lý Sảng và A Văn sẽ có sự kiêng dè, nhưng ở trước mặt Thị Hoài Minh thì không cần cố kỵ gì.
Buổi tối sau khi dỗ đám trẻ ngủ xong, cô lấy báo tường ra lắc qua lắc lại trước mặt Thị Hoài Minh, nhìn anh nói: "Anh đoán xem em muốn kể chuyện vui gì với anh?"
Thị Hoài Minh duỗi tay nhận lấy tờ báo: "Được đăng báo hả?"
Trân Trân ngồi xuống ở trước mặt anh, nụ cười nhuốm mật, "Thì là lên báo tường đó."
Thị Hoài Minh thấy bài viết của cô, đọc xong cười một hồi nói: "Xem ra chúng ta sắp có một đại văn hào rồi."
Trân Trân ngại ngùng, lại cười nói về kế hoạch tiếp theo của mình với Thị Hoài Minh, "Em dự định tiếp tục nghĩ bản thảo, gửi bài đến tòa soạn bên ngoài trường, những bài viết đó hẳn sẽ có tiền nhuận bút nhỉ?"
Thị Hoài Minh gật đầu, "Những tờ báo đó thu nhận bản thảo đều có tiền nhuận bút."
Trân Trân: "Nếu như kiếm được tiền, em sẽ mời mọi người ra ngoài ăn cơm tiệm."
Thị Hoài Minh: "Vậy anh chờ nhé."
Biểu đạt xong sự vui sướng của mình, Trân Trân muốn đi rửa mặt.
Lúc đứng dậy đi ra ngoài, cô lại nói với Thị Hoài Minh: "Hai ngày nay em viết một bài văn mới ở trên vở, để ở trong túi, em đi rửa mặt trước, anh đọc giúp em xem rồi đề xuất ý kiến."
Thị Hoài Minh ừ một tiếng.
Chờ Trân Trân đi ra ngoài, anh móc cuốn vở từ trong túi Trân Trân.
Cầm vở vừa mới mở ra, một tờ giấy viết thư đột nhiên rơi ra từ trong cuốn vở.
Giấy viết thư rơi trên mặt đất, Thị Hoài Minh khom lưng nhặt lên.
Anh không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở tờ giấy viết thư được xếp vô cùng gọn gàng ra.
Mở ra nhìn thấy vài chữ đầu, anh bỗng dưng sửng sốt một lúc.
Ánh mắt trầm xuống, anh đọc hết toàn bộ bức thư, tiếp đó nặng nề thông cổ họng.
Anh đọc xong bức thư ngồi yên không nhúc nhích, chờ đến khi Trân Trân trở về mới xoay đầu lại.
Trân Trân đóng cửa lại, nhìn anh hỏi: "Bài này viết như thế nào?"
Thị Hoài Minh lại nặng nề trầm giọng, trù trừ một hồi nói: "Bạn học Tiểu Lâm, em tới đây một lát."
Xưng hô và giọng điệu đều rất quái lạ, Trân Trân đi tới trước mặt Thị Hoài Minh, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chờ Trân Trân ngồi xuống trước mặt, Thị Hoài Minh đưa bức thư kia đến trong tay cô.
Ánh mắt Trân Trân khó hiểu nhận lấy bức thư, nhìn dòng chữ phía trên, nhỏ giọng đọc: "Bạn học Lâm, chào cậu…"
Dòng phía trước cô còn có thể đọc được, sau khi đọc xong hai hàng chữ đó, cô đột nhiên không cất tiếng nổi.
Cô ngước mắt nhìn Thị Hoài Minh một cái, sau đó lại hạ thấp ánh mắt tiếp tục đọc, mím môi lại đọc hết thư.
Tuy rằng bức thư này trông rất bình thường, nhưng giữa những hàng chữ vẫn khiến người ta cảm nhận được một luồng tâm ý thầm thương mơ hồ.
Sau khi Trân Trân đọc thư xong, cũng nặng nề thanh cuống họng.
Cô thả thư xuống, nhìn về phía Thị Hoài Minh nói: "Hẳn là không có ý gì khác, em lớn hơn bọn họ rất nhiều…"
Thị Hoài Minh nhìn cô cười một cái, "Anh đi tắm trước, chờ anh tắm xong trở lại, chúng ta nói chuyện tiếp."
Trân Trân: "…"
Sao cô cảm thấy anh cười đáng sợ thế?
Làm sao bây giờ? Nếu không bây giờ cô chạy đến ngủ chung với Chung Mẫn Phân?