.
Chương 301 -
Còn A Văn ôm Tiểu Mạch, Trân Trân dắt Hưng Vũ, Lý Sảng thì dắt Đan Đồng, bọn họ đi ở phía sau.
Lý Sảng dắt tay Đan Đồng nói chuyện với Trân Trân, hỏi cô: "Mắt thấy học kỳ này sắp kết thúc rồi, em học ở trường thế nào? Chị thấy em mỗi ngày đều tinh thần phấn chấn, đi học vui như vậy sao?"
Đều ở độ tuổi này rồi, cô ấy và A Văn đều không có tâm sức và say mê với vấn đề học tập.
Bình thường đọc sách tâm sự cũng được, nhưng đi đến lớp học học tập đường đường chính chính, ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu.
Trân Trân cười nói: "Em không phải là từ nhỏ đến lớn chưa từng đi học sao, nên mới cảm thấy rất thú vị."
A Văn ở bên cạnh lại hỏi: "Vậy học kỳ sau còn tiếp tục đi học không?"
Trân Trân trả lời: "Đi chứ, còn chưa ngán đâu."
Lý Sảng cười, "Bảo chị đến đó học một tiết thôi chị đã muốn bỏ chạy rồi."
A Văn: "Em cảm thấy em cũng vậy"
Ba người dẫn mấy đứa nhỏ đi chậm rãi, nói chuyện cũng rôm rả.
Từ kết thúc học kỳ, nghỉ đông nói đến chuyện ăn tết, A Văn bỗng đề nghị: "Nhiều năm như vậy hiếm khi chúng ta lại ở chung một chỗ, nếu không năm nay chúng ta cùng nhau ăn tất niên đi, các chị cảm thấy thế nào?"
Trân Trân cảm thấy không có vấn đề, lên tiếng đồng ý: "Được thôi."
Nhưng cô đáp xong liền quay đầu nhìn về phía Lý Sảng ở bên cạnh.
Lý Sảng cũng không suy nghĩ nhiều, nói tiếp: "Nếu các em đã cảm thấy không có vấn đề, vậy chị cũng không thành vấn đề."
Trên đường đi, ba người liền quyết định xong việc này.
A Văn còn nói: "Chị dâu Trần hẳn là cũng không đi nơi khác ăn tết, kêu chị ấy và Trình Trần ăn tết cùng mình đi."
Lý Sảng thuận miệng hỏi một câu: "Chị ấy không đi nhà chồng chị ấy ăn tết à?"
A Văn lắc đầu, "Chị ấy và nhà chồng chị ấy sớm đã làm căng với nhau rồi, cha mẹ chồng chị ấy vốn thiên vị con trai út, lúc trước bởi vì chuyện tiền trợ cấp mà ầm ĩ rất khó coi. Sau khi các chị đến đây, có thấy ông bà nội Trình Trần đến thăm nó hay không?"
Lý Sảng và Trân Trân trăm miệng một lời: "Đúng là không thấy. . ."
Ba người nói chuyện xong, dẫn con ai về nhà nấy.
Chờ người trong nhà đều trở về hết rồi, vô cùng náo nhiệt ngồi xuống ăn cơm.
Trong ngày mùa đông, hiện tại trời tối rất sớm.
Ăn xong cơm tối, bên ngoài cũng đã là một mảnh đen kịt.
Không có gì có thể tiêu khiển, bọn nhỏ cùng nhau chơi một hồi sau đó rửa mặt đi ngủ.
Chờ Chung Mẫn Phân và bọn nhỏ ngủ rồi, Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng đi rửa mặt.
Rửa mặt xong trở lại trong phòng, có thể làm cũng chính là đọc sách, cùng nhau tâm sự.
Trân Trân ngồi ở trước bàn viết chữ bôi kem dưỡng da.
Nặn kem dưỡng lên trên mu bàn tay, cô vừa bôi vừa nói với Thị Hoài Minh: "Em đã nói rõ với người bạn học kia rồi, cậu ấy biết con mình đã năm tuổi thì giật mình kêu lên."
Nói đến chuyện này, trong lòng Thị Hoài Minh vẫn còn chút chua chua.
Anh nhìn Trân Trân một lát nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, mấy năm nay sao nhìn em thế nào cũng không có vẻ lên tuổi vậy?"
Bôi kem dưỡng da xong, Trân Trân vặn nắp lại.
Đặt kem dưỡng da lên trên bàn viết chữ, cô mỉm cười giải đáp: "Có thể là không có chuyện gì phiền lòng, cuộc sống trôi qua tương đối thoải mái, tương đối dễ chịu, cho nên không nhìn ra tuổi tác."
Thị Hoài Minh vươn tay giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô từ trên ghế lên, trực tiếp kéo cô ngồi vào trong lòng mình.
Bàn tay đỡ lấy eo của cô, anh ngửa đầu nhìn cô nói: "Vậy anh có thể hiểu thành mấy năm nay em ở cùng anh sống rất hạnh phúc hay không?"
Ở trong không gian riêng tư, không có những người khác, Trân Trân tương đối thoải mái.
Cô vươn tay ôm lấy cổ Thị Hoài Minh, nhìn anh nói: "Ừm, cảm giác. . . vô cùng vô cùng hạnh phúc."
Thị Hoài Minh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Trân Trân nghĩ nghĩ nói: "Sau đó em đi gửi bài văn hôm nay viết xong, không biết có được nhận không."
Thị Hoài Minh: ". . ."
Một lát sau, "Không nhận em thì chính là biên tập của bọn họ không có ánh mắt."
Trân Trân cười, "Thật sao?"
Thị Hoài Minh: "Nhất định là vậy."