.
Chương 305 -
Nhưng trở lại trường học lên lớp đã hai tuần lễ, Trân Trân cũng cảm giác được không khí ở trường học hình như có thay đổi.
Bởi vì cô luôn đi học theo kiểu mò mẫm, không giao lưu với sinh viên trong phòng học nhiều, chỉ thỉnh thoảng nghe được đôi câu vài lời, nhưng cô lại rất tích cực tham gia hoạt động của câu lạc bộ văn học, ở trong câu lạc bộ văn học nghe càng nhiều càng toàn diện hơn.
Nghe được nhiều, càng cảm nhận rõ ràng được không khí của câu lạc bộ văn học thay đổi, Trân Trân liền không muốn đi nữa.
Hôm nay Diệp Mãn Lâm lại tới thông báo cho cô ban đêm đi tham gia hoạt động, trên người cô không có lấy được sự hăng hái và tính cực như trước kia, uyển chuyển nói với Diệp Mãn Lâm: "Bạn học Tiểu Diệp, đêm nay trong nhà tôi có việc thực sự đi không được nên tôi sẽ không tới."
Diệp Mãn Lâm biết cô đã có gia đình, tự nhiên hiểu được, "Được, vậy cô lo chuyện trong nhà đi."
Trân Trân nhẹ nhàng thở ra về nhà, ban đêm không đến nữa.
Nhưng trước khi ngủ, cô và Thị Hoài Minh nói chuyện phiếm, vẫn nhắc đến chuyện này, trong tay cầm sách, thuận miệng nói câu: "Hôm nay vốn dĩ câu lạc bộ văn học tổ chức hoạt động nhưng em không có đi."
Thị Hoài Minh biết mức độ yêu thích của Trân Trân đối với câu lạc bộ văn học hơn bất cứ ai.
Không đi tất nhiên là có việc, cho nên anh nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Sao vậy?"
Trân Trân để sách lên trên chăn, nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Đối mặt với nhau một lát, cô nói: "Em cảm thấy hiện tại trong trường học còn có..." Dừng một hồi lại nói tiếp: "Mọi người nghiên cứu thảo luận đã không phải là học thuật và nghệ thuật nữa, tất cả đều là chính trị, em không có hứng thú."
Nghe nói như thế, Thị Hoài Minh cũng yên lặng một lát.
Thân là nhân viên trong tổ chức, gần đây xảy ra chuyện gì, tình hình chính trị như thế nào, anh tất nhiên rõ ràng nhất.
Anh cũng không tiện nói thêm cái gì liên quan, chỉ nhìn Trân Trân nói: "Không có hứng thú thì đừng đi."
Trân Trân gật đầu, "Em vẫn là nghiên cứu thứ em cảm thấy hứng thú thì hơn."
Nói đến thứ Trân Trân cảm thấy hứng thú, Thị Hoài Minh đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Anh đưa tay kéo ngăn kéo bên cạnh bàn viết chữ ra, từ bên trong lấy ra một phong thư nói: "Hôm nay lại có toà báo gửi hồi âm cho em, anh thấy để lên bàn sợ làm mất nên cất ở ngăn kéo cho em."
Trân Trân hiện tại đối mặt với sự hồi âm của toà báo tạp chí đã rất bình tĩnh.
Bản thảo bị trả nhiều, kỳ vọng liên tục rơi xuống, hiện tại cũng đã chết lặng.
Cho nên cô vừa nhận phong thư vừa nói: “Không cần đọc đâu, khẳng định lại không qua, lại bị trả về thôi."
Nói chuyện cô nhận lấy phong thư xé mở, hoàn toàn mất hết thấp thỏm và chờ mong lúc mới nhận được hồi âm thuở ban đầu.
Sau khi mở ra cũng không hăng hái mấy mà mở đồ bên trong ra nhìn, kết quả lần này vừa nhìn một hồi, cô liền lập tức trừng to mắt, ngây ngẩn cả người. Sau đó cô bỗng nhiên nhìn về phía Thị Hoài Minh, trừng to mắt nhìn anh.
Thị Hoài Minh hơi nghi hoặc một chút, lên tiếng hỏi: "Sao vậy em?"
Anh muốn nhận lấy đồ trong tay Trân Trân để xem, nhưng bị Trân Trân giơ tay lên né tránh.
Sau đó Trân Trân nhìn anh cười, khóe miệng nhịn không được cười lớn hơn, mím môi cũng vô dụng.
Cô không có thét lên cũng không có biểu hiện kích động quá mức, chỉ nhìn Thị Hoài Minh rất nhỏ giọng nói: "Em qua bản thảo rồi!"
Thị Hoài Minh nghe nói như thế, bỗng dưng sững sờ một chút, vui mừng hơn cả Trân Trân: "Thật à?"
Trân Trân dùng sức gật gật đầu với anh, sau đó đưa đồ vật trong tay cho anh, "Hóa đơn gửi tiền đều gửi kèm nè."
Thị Hoài Minh cúi đầu xem hết hóa đơn tiền thù lao, chợt ôm mặt Trân Trân, hôn lên trán cô một cái.
Anh có vẻ còn tự hào hơn Trân Trân, nhìn Trân Trân nói: "Anh biết ngay là em nhất định sẽ làm được mà."
Trân Trân cười nói: "Mặc dù thù lao không nhiều, nhưng em nói lời giữ lời, ngày mai mời mọi người ra ngoài ăn tiệm!"
Thị Hoài Minh cũng cười theo, "Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ ăn món gì mới được."