.
Chương 304 -
Cơm tất niên bắt đầu trước cả một buổi chiều, bốn gia đình đều ở trong nhà mình bận rộn nấu đồ ăn.
Bận đến tối mịt, các nhà đều đã làm xong tám món ăn.
Dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó, ba nhà Trân Trân, A Văn và Lý Sảng đều bưng đồ ăn đến nhà chị dâu Trần.
Nhà chị ấy ít người, đã rất lâu rồi không náo nhiệt, cho nên bọn họ dự định nhân dịp giao thừa cho nhà bọn họ thêm chút hơi người.
Những đứa trẻ khác đều còn nhỏ, Hà Tử Nhiên và Trình Trần có thể đi theo Thị Đan Linh cùng nhau bưng thức ăn.
Thế là Thị Đan Linh dẫn theo Trình Trần và Hà Tử Nhiên, bận rộn qua lại trong con hẻm, bóng dáng ba người giao nhau qua lại, từ nhà này đến nhà kia, bưng các món ăn đã làm xong của mỗi nhà đến nhà chị dâu Trần.
Hơi nóng từ thức ăn bốc lên khiến toàn bộ con hẻm phủ đầy không khí khói lửa nhân gian.
Trên cửa treo một loạt đèn lồng đỏ, phối hợp với tiếng người, trong con hẻm tỏa ra vẻ vui mừng hân hoan.
Bưng hết đồ ăn đã làm xong đến nhà chị dâu Trần, đến khi ngồi xuống vẫn là người lớn một bàn, trẻ nhỏ một bàn.
Đứa nhỏ bất chấp tất cả, vươn tay gắp đồ ăn mình thích ăn vào trong chén.
Có mấy món gắp không được, chính là Thị Đan Linh và Trình Trần, Hà Tử Nhiên gắp vào trong chén giúp.
Bọn trẻ liền cầm thìa, múc đồ ăn trong chén nhét vào miệng
Đại Bạch nằm ở bên cạnh, gặm một cục xương thật lâu.
Bàn người lớn có bình rượu chén rượu nên uống chút rượu.
Trước khi ăn cơm, mọi người bưng chén lên, nói lời chúc mừng một hồi lâu.
Bây giờ các nhà đều không có gì phiền não, cuộc sống trôi qua thư thái, cho nên vui vẻ đều là phát ra từ nội tâm.
Uống xong chén rượu thứ nhất này, tiếp đó mọi người liền tùy ý ăn uống.
Các nữ đồng chí đều uống rượu đỏ, A Văn bưng chén rượu đưa đến trước mặt Trân Trân, nói với Trân Trân: "Chị Trân Trân, có mấy lời em giấu ở trong lòng vẫn chưa từng nghiêm túc nói với chị, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, em nhất định phải ở trước mặt mọi người kính chị một chén, em phải cám ơn chị thật đàng hoàng, nếu như không có chị, khi đó có khả năng em không vượt qua nổi."
Trân Trân bưng chén lên cụng với cô ấy một cái: "Đều đã qua rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn."
A Văn và Trân Trân cùng uống một ngụm rượu, A Văn nuốt rượu xuống, phụ họa một câu: "Về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
Chuyện không vui cũng không muốn nói nhiều.
Vào ngày như thế này, mọi người đoàn tụ với nhau, tự nhiên phải lấy vui vẻ làm chủ.
Sung vẻ qua ba lần rượu, tất cả mọi người đều giơ ly rượu lên, trước tiên từ Hà Thạc cười nói ra hy vọng vào năm mới: "Năm mới tết đến, hy vọng tất cả mọi người chúng ta đang ngồi ở đây, tất cả đều khỏe mạnh bình an, vạn sự như ý!"
Sau khi Hà Thạc nói xong, những người khác cụng ly và nói:
"Hạnh phúc an khang!"
"Năm mới may mắn!"
...
"Cuộc sống càng ngày càng vui vẻ!"
"Mỗi năm có hôm nay! Hàng tháng có ngày này!"
"Niên niên tuế tuế hoa tương tự! Tuế tuế niên niên nhân bất đồng!”
Nghỉ đông tương đối ngắn, qua tết rồi qua nguyên tiêu là sắp đến khai giảng.
Bọn nhỏ tới trường học báo danh rồi bắt đầu đi học, Thị Đan Linh cũng thu dọn quần áo, dựa theo thời gian trở về trường học.
Giống như học kỳ thứ nhất, chương trình học ở trường học đều đã xác định hết rồi, Thị Đan Linh lại tìm hiểu thời khoá biểu của mấy chuyên ngành khác nhau cho Trân Trân.
Trân Trân cũng vẫn đem tiết học trên thời khoá biểu điều chỉnh cho hợp lý một chút, chọn môn mình muốn học rồi sắp ra một thời khóa biểu mới.
Cô dựa theo chương trình học và thời gian trên thời khoá biểu, đúng giờ đến trường học đi học.
Đương nhiên từ năm ngoái, sau lần gửi bản thảo đầu tiên, cô chưa bao giờ dừng sáng tác, mỗi lần viết ra tác phẩm mình tương đối hài lòng, cô đều sẽ tìm toà báo hoặc tạp chí gửi đi, sau đó thả lỏng tâm tình chờ hồi âm.
Sau khi khai giảng, cuộc sống của cô ở trường học và trong nhà vẫn giống như trước đó, đều không có gì khác biệt, ở trường học liền nghiêm túc nghe giảng bài, lúc câu lạc bộ văn học có hoạt động thì sẽ đến câu lạc bộ văn học trình diện, ở nhà thì đọc sách học tập, chăm con.