.
Chương 303 -
"Làm quần áo mới thôi..."
Đan Tuệ bước chân ra khỏi cửa lớn, khom người chổng mông lên vững vàng hạ bước chân lên trên mặt đất.
Thị Đan Linh đi theo sau cô bé, hơi khẩn trương bảo cô bé: "Tuệ Tuệ, cẩn thận một chút nha."
"Em biết rồi ạ!" Đan Tuệ đáp một tiếng, thân thể uốn éo chạy sang nhà Lý Sảng bên cạnh.
Trân Trân xách túi từ trong nhà đi ra.
Thị Hoài Minh đi theo bên cạnh cô, hỏi cô: "Thật sự không muốn anh đi cùng à?"
Trân Trân quay đầu lại liếc anh một cái, "Không muốn, Liễu Chí và Hà Thạc đều không đi, anh ở nhà trông con với mẹ đi."
Vậy thì ở nhà trông con thôi, hai đứa nhóc Đan Đồng Hưng Vũ kia cũng muốn đi, khó khăn lắm mới dỗ được.
Thị Hoài Minh đưa Trân Trân đến cửa sân, vừa vặn nhìn thấy Đan Tuệ tay trái nắm tay Lý Sảng, tay phải nắm tay Hà Tử Ngôn, từ sát vách đi ra, lại quay đầu qua một chút thì nhìn thấy A Văn cũng dẫn theo Đậu Đậu đi ra.
Lý Sảng và A Văn đều lên tiếng chào hỏi Thị Hoài Minh, sau đó cùng Trân Trân dẫn con đi về phía trước.
Đi đến cửa nhà chị dâu Trần, A Văn lại dói vào trong viện gọi một câu: "Chị dâu, đi thôi."
"Tới đây." Chị dâu Trần đpá một tiếng rồi đi ra, khóa cửa sân lại xoay người cười nói: "Bình thường bận rộn công việc, lúc nghỉ ngơi lại phải quét dọn thu thập nhà cửa, rất lâu rồi không có đi dạo qua phố."
Hiện tại sắp đón tết, tất nhiên muốn ra đường mua đồ, ăn mặc đều phải mua hết.
Năm người lớn dẫn theo ba đứa nhỏ đi ra khỏi hẻm.
Đi trên đường, trò chuyện có nhắc đến năm nay ăn tết thế nào.
Lý Sảng nói: "Cơm thì ăn ở nhà ai cũng được, một nhà chuẩn bị tám món ăn, mọi người cảm thấy được hay không?"
"Được đó." A Văn đáp lại đầu tiên.
Quay đầu nhìn chị dâu Trần, cô ấy nói: "Nhà chị dâu ít người thì chỉ cần chuẩn bị bốn món ăn là được."
Lý Sảng và Trân Trân tất nhiên không có ý kiến, đều gật đầu đồng ý.
Nhưng chị dâu Trần có ý kiến của mình, không đồng ý nói: "Chị cũng không làm người đặc biệt, các em chuẩn bị tám món ăn, vậy chị cũng phải chuẩn bị tám món ăn. Các em đừng nhìn nhà chị ít người, nhưng chị và Trình Trần sức ăn lớn, một người ăn lượng cơm bằng hai người các em đó."
Nghe chị ấy nói như vậy, Trân Trân, Lý Sảng và Trân Trân đều bật cười.
Nói xong chuyện mỗi nhà chuẩn bị món ăn, Trân Trân lại nói: "Mọi người dự định làm món gì thì nói ra nha, đừng đợi đến lúc đó lại trùng nhau, một món lại làm ba bốn phần."
A Văn cười nói: "Trùng cũng không sao, bốn nhà chúng ta bốn kiểu nấu ăn khác nhau, cho dù là trùng món ăn thì hương vị cũng sẽ khác, có thể xem như là bốn món ăn khác nhau."
Lý Sảng cũng cười, "A Văn nói có lý, ví dụ như tay nghề của chị đã không ra gì rồi."
Đan Tuệ chợt ở bên cạnh giơ tay lên phát biểu, "Mẹ cháu nấu cơm ngon nhất!"
Thị Đan Linh giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ phấn nộn của cô bé, "Ừm, thím ba nấu ăn còn ngon hơn đầu bếp ở tiệm nữa."
Năm người mang theo con trẻ, cười cười nói nói đi trên đường, bắt đầu làm chuyện chính.
Chuyện chính dĩ nhiên chính là đến tiệm vải mua vải, sau đó cầm kích thước đã đo đạc xong đến tiệm may, may cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới mặc trong năm mới, lại mua chút giấy đỏ pháo hoa các thứ.
Có ba đứa nhỏ đi theo, đồ ăn vặt tất nhiên cũng không thiếu được.
Ba đứa trẻ vừa chơi vừa ăn đồ ăn vặt, đi đường không ít nhưng cũng không kêu mệt mỏi.
Đương nhiên sẽ ôm bọn chúng đi, bởi vì bọn chúng có thể chạy lung tung trên đường.
Đi dạo nửa ngày, chạng vạng tối trở về, trên mặt mấy người đều treo bốn chữ lớn —— thắng lợi trở về.
Mặc dù đi dạo nửa ngày đúng là rất mệt mỏi, nhưng quả thật vô cùng vui vẻ, cho nên bù trừ qua lại.
Bởi vì không dẫn theo Đan Đồng và Hưng Vũ đi chơi cùng, chuyện đầu tiên Trân Trân phải làm dĩ nhiên chính là chia đồ ăn ngon cho chúng.
Hai đứa nhỏ được ăn ngon, ăn một miếng liền vui vẻ đến hoạt bát hẳn lên.
Trong hẻm, loại không khí vui vẻ náo nhiệt từ nhạt chuyển thành đậm, thời điểm nồng đậm nhất là bữa cơm tất niên.