.
Chương 307 -
Trân Trân ngồi ngay ngắn ở trước bàn viết chữ múa bút thành văn.
Thị Hoài Minh rửa mặt xong trở về, ngồi xuống bên giường nói: "Lại đang viết văn hả?"
Trân Trân không quay đầu lại, cầm bút nói: "Đột nhiên có một chút linh cảm, phải lập tức viết lại nếu không sẽ quên hết."
Thị Hoài Minh nói: "Chờ ngày em ra sách, anh nhất định phải mua một quyển cất giữ kỹ càng."
Nghe nói như thế, Trân Trân không tự giác mỉm cười, quay đầu nhìn về phía anh: "Em còn có thể ra sách sao?"
Thị Hoài Minh trực tiếp hỏi lại: "Vì sao không thể chứ? Con người ấy à, không được có chút khát vọng sao?"
Trân Trân suy nghĩ, sau đó gật đầu, "Cũng đúng, khát vọng luôn luôn phải có một cái, chỉ cần cố gắng, có công mài sắt có ngày nên kim, mặc kệ khát vọng có thể thực hiện được hay không, em chỉ cần vùi đầu cố gắng là được rồi."
Thị Hoài Minh nhìn cô nói: "Có một số việc không phải chỉ dựa vào cố gắng là được, nhất là chuyện viết văn, ít nhiều phải có chút tài năng. Dựa vào cảm giác của anh, anh cảm thấy em vẫn có thiên phú ở phương diện này, cho nên em phải tin tưởng chính mình."
Trân Trân được anh khen đến mức con mắt lóe sáng như sao, "Thật sao?"
Thị Hoài Minh lại hỏi lại: "Anh lừa em lần nào chưa?"
Trân Trân cười, "Lừa em em cũng thích."
Cô có thể nói chính là nhờ Thị Hoài Minh khen mình mới kiên trì nổi, bởi vì anh luôn nói cô viết hay cho nên lúc ban đầu cô viết rất có năng lượng, rất có cảm xúc, chưa từng nghĩ tới từ bỏ.
Từ khi gia nhập câu lạc bộ văn học đến khi bài văn được bình chọn lên báo, lại đến khi bản thảo gửi đi được nhận, mục tiêu nhỏ từng bước từng bước được thực hiện, năng lượng trong nội tâm cô càng ngày càng nhiều, đối với bản thân cũng càng ngày càng có lòng tin.
Viết xong những gì suy nghĩ trong đầu, Trân Trân để bút xuống lên giường.
Thị Hoài Minh kéo đèn trong phòng, cùng Trân Trân nằm bên nhau.
Trân Trân nằm sấp lên người anh, ở trong màn đêm mở rộng trí tưởng tượng, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ, có chút ngượng ngùng hỏi Thị Hoài Minh: "Anh nói... Em có khả năng... Có một ngày cũng có thể trở thành một cái..."
Dừng nửa ngày, giọng nói của cô càng thấp hơn nói tiếp mấy chữ còn lại: "tác giả nhỏ hay không?"
Thị Hoài Minh cười, "To gan một chút, vì sao không thể là tác giả lớn?"
Trân Trân đấm anh một cái: "Em đang rất chân thành hỏi anh cơ mà."
Thị Hoài Minh nắm chặt tay của cô, "Anh cũng nghiêm túc."
Trân Trân hừ một tiếng: "Lá gan con người có bao lớn, làm sao mà lớn hơn được nữa chứ?"
Đây cũng không phải là chuyện thú vị gì, hai người ở trong màn đêm liếc nhìn nhau, không nói tiếp nữa.
Sau khi bản thảo đầu tiên của Trân Trân nhận được hồi âm, tiếp đó tựa như mở vận, liên tiếp nhận được thêm mấy bức thư hồi âm của toà báo, tạp chí xã gửi tới. Có cái thì cần sửa chữa một chút, có cái thì không cần.
Nhìn thấy nhiều bản thảo được trả lời như vậy, Trân Trân suýt chút nữa vui mừng đến ngốc luôn.
Bởi vì cảm thấy không chân thực, trong đầu lâng lâng, cho nên không xác định là mình viết tốt hay là do may mắn.
Nhưng tiền thù lao tới tay là chân thật nhất, mỗi một đồng đều là sự khẳng định chắc nịch về khả năng viết văn của cô.
Sau khi cảm giác lâng lâng dần giảm đi, trong lòng Trân Trân liền tràn trề năng lượng và cảm giác chân thật.
Thấy được thành tích, ở trong lòng tích tụ càng nhiều tự tin, cô cũng không cố gắng giấu diếm Lý Sảng và A Văn nữa.
Chạng vạng tối, trên đường đi nhà ăn lấy cơm trở về, Trân Trân hỏi hai người: "Tối ngày mai hai người có thể sắp xếp chút thời gian tới không?"
Không biết cô muốn làm cái gì, Lý Sảng và A Văn cùng nhau nhìn về phía cô, đồng thanh hỏi: "Sao vậy?"
Trân Trân cười nói: "Chúng ta đã rất lâu không họp mặt riêng rồi, muốn mời hai người ra ngoài ăn cơm, ăn cái gì thì tùy hai người chọn."
Trên mặt Lý Sảng và A Văn cùng lộ ra ý cười, A Văn suy đoán: "Khẳng định là chị có chuyện gì vui rồi."
Mỗi lần hỏi cô đều không nói, che giấu thần thần bí bí.
Trân Trân lần này không có ý định che giấu, cười nhẹ nói: "Chính thứ chị viết ấy đem nộp cho toà báo tạp chí xã, qua mấy bản thảo, kiếm được chút tiền thù lao, cho nên... Muốn chia sẻ một chút vui mừng với hai người..."
Nghe nói như thế, Lý Sảng và A Văn đều trợn mắt lên.
Lý Sảng không thể tin được nói: "Thật hay giả vậy?"
Trân Trân gật đầu, "Là thật đó."
A Văn: "Chị được lắm, vậy mà giấu diếm bọn em bao lâu?"
Trân Trân lúc này thành thật khai báo tất cả: "Từ năm trước đã bắt đầu thử gửi bản thảo, gửi đi nhiều lắm nhưng bị trả về cũng nhiều. Năm nay cảm giác vận may trở nên tốt hơn, đột nhiên qua được mấy bản thảo."
Trên mặt Lý Sảng và A Văn vẫn là ngạc nhiên và vui mừng.