Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 308

. Chương 308 -
Hai cô ấy nhìn nhau một cái, sau đó Lý Sảng nói: "Vậy áng văn kia đều đăng báo sao?"

Trân Trân lại gật gật đầu với bọn họ, "Đều đăng lên báo và tạp chí."

Lý Sảng không hỏi nhiều nữa, kéo cổ tay Trân Trân một cái, tăng tốc bước chân nói: "Đi mau, mau trở về, lấy tờ báo và tạp chí ra đây để cho chị đọc bài văn em viết."

Trân Trân ngược lại chưa chuẩn bị chuyện này, a một tiếng nói: "Không đọc không được sao? Quá xấu hổ."

Lý Sảng và A Văn trăm miệng một lời: "Không được!"

Lý Sảng cứng hơn: "Giấu diếm bọn chị thời gian dài như vậy, còn dám không cho nhìn? !"

Trân Trân không dám nói lời nào.

Vậy thì, vậy thì để các cô xem đi.

Dù sao chỉ cần tiếp tục viết, sớm muộn đều phải để các cô ấy xem.

Ba người nhanh chân đi vào hẻm, Lý Sảng và A Văn không trở về nhà mình, mà trực tiếp mang theo hộp cơm cùng Trân Trân đến nhà cô. Bọn nhỏ vừa vặn đều chơi ở đây, chút nữa trực tiếp gọi chúng về nhà ăn cơm là được.

Bước vào cổng sân, Lý Sảng và A Văn lên tiếng chào Chung Mẫn Phân, sau đó "áp tải" Trân Trân vào phòng.

Trân Trân hoàn toàn không phản kháng, từ trong ngăn kéo lấy ra tờ báo và tạp chí mà cô đã thu thập lại được.

Lật tạp chí ra, tìm tới bài viết của mình, chỉ cho Lý Sảng và A Văn nhìn.

Lý Sảng và A Văn trao đổi để đọc, lúc đọc đều rất chân thành, ai cũng không lên tiếng nói chuyện.

Xem xong toàn bộ, Lý Sảng và A Văn đồng thời để tờ báo trong tay xuống, nhìn về phía Trân Trân.

Trân Trân bị bọn họ nhìn đến mức cảm thấy không tự nhiên, có chút chột dạ lên tiếng nói: "Viết... Không hay lắm hả..."

"Cái này mà còn không hay?" A Văn lên tiếng trước.

"Không hay thì sao có thể lên báo và tạp chí được?" Lý Sảng lập tức nói theo.

Thả tờ báo trong tay xuống, Lý Sảng nhìn Trân Trân nói: "Em giấu thật là kỹ ha, tác giả lớn."

Nghe được ba chữ "tác giả lớn", trên mặt Trân Trân lập tức đỏ lên, vỗ Lý Sảng một cái nói: "Không được gọi lung tung, em không đủ trình độ gọi là tác giả lớn, em chỉ là tùy tiện viết chơi thôi, văn phong và chiều sâu tư tưởng đều rất có hạn."

A Văn nói: "Em cảm thấy rất tốt mà, chị đi học đại học thật đúng là không phí công mà."

Trân Trân lại cười, "Đúng là không uổng phí, đã mở ra một cánh cửa lớn trong thế giới của chị."

Lý Sảng và A Văn đều cảm thấy tự hào và vui mừng thay cô.

Nhưng hai người chưa từng biểu đạt quá phận, Lý Sảng nói: "Bữa cơm này chị nhất định phải đi ăn! Ăn cơm Tây!"

A Văn nói theo: "Vậy em đương nhiên cũng phải đi, em còn muốn uống rượu đỏ!"

Trân Trân cười, "Có đủ hết."

Tiết trời tháng tư là thời điểm ấm áp, thoải mái dễ chịu nhất.

Lý Sảng, A Văn và Trân Trân tự mình ăn diện một phen, mặc váy cùng ra ngoài đến nhà hàng Tây.

Cảnh tượng này tương tự như bảy năm trước, nhưng lại vô cùng không giống, gió nhẹ từ trên làn váy mang đi chính là thời gian bảy năm.

Ba người đến nhà hàng Tây ngồi xuống gọi món ăn uống rượu, nói chuyện trời đất.

Mượn cơn say nói chuyện nhiều nhất vẫn là A Văn, bởi vì so với Lý Sảng và Trân Trân, cô ấy cảm thấy những năm này mình trải qua khổ nhất, bị đè nén nhất. Nếu không phải Trân Trân chuyển tới ở bên cô ấy, đời này của cô ấy có khả năng đã đi tong từ sớm rồi.

Trân Trân và Lý Sảng để cô ấy thổ lộ cho thoải lòng, cũng hùa theo cô ấy, phê bình mẹ chồng cô ấy.

Nói đến hăng say, tự nhiên cũng cùng nhau phê bình Liễu Chí, dù sao những tủi hờn mà A Văn phải chịu trước đó nếu nói anh ta một chút trách nhiệm cũng không có thì đó là chuyện không thể nào. Đương nhiên, điểm nên khẳng định thì vẫn phải khẳng định.

Nói đã miệng rồi, trong lòng cũng hoàn toàn thoải mái.

Ba người uống đến hơi say mới ra nhà hàng Tây, nắm tay đi về nhà.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, ba người mượn men say hát mấy câu hát vui vẻ, ca ngợi tình hữu nghị vạn tuế!

A Văn là người nhỏ nhất trong ba người, cũng là người không có cảm giác an toàn nhất.

Cô ấy lôi kéo tay Trân Trân và Lý Sảng từng lần một hỏi: "Lặp lại lần nữa, chúng ta có phải bạn bè tốt cả đời hay không?"

Trân Trân và Lý Sảng nhìn cô ấy trả lời từng lần một: "Ừm! Chắc chắn là vậy rồi!"

Con người ấy à, cả một đời có thể gặp được người móc ruột móc gan chỉ có được mấy người.

Nếu như gặp được, mặc kệ là người yêu hay là bạn bè thì phải nắm tay đi cả một đời.

Cả một đời dài bao nhiêu chứ?

Đối với chó mà nói, cả một đời cũng chính là tầm mười năm mà thôi.

Năm nay sau khi vào xuân, vẻ già nua của Đại Bạch so với trước đó càng thêm rõ ràng.

Đại khái càng già càng như thằng bé con, gần đây nó trở nên càng ngày càng bám người.

Ban ngày chỉ cần Trân Trân ở nhà, nó liền nằm ở bên chân Trân Trân, yên lặng không phát ra một chút âm thanh.

Trân Trân biết nó già không thích chơi đùa, liền lấy phương thức như vậy cùng nó làm bạn.

Cô ngồi ở bên bàn đọc sách viết văn, lúc mệt mỏi thì đi kiểm tra Đại Bạch, Đại Bạch sẽ ngoắc ngoắc cái đuôi với cô.
Bình Luận (0)
Comment