Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 309

. Chương 309 -
Gần cuối tháng tư

Thời gian tới gần đầu hạ.

Trong sân trường, không khí học tập càng ngày càng kém.

So với những sinh viên trẻ tuổi, Trân Trân dù sao tuổi tác lớn hơn, tâm tính trầm ổn hơn một chút.

Cô không để cho mình bị ảnh hưởng bởi không khí trong trường học, vẫn dựa theo thời khoá biểu lên lớp, làm chuyện mình nên làm.

Hôm nay lại còn bình thường hơn cả bình thường, Trân Trân đẩy xe đạp ra khỏi nhà đến trường học.

Đại Bạch nện bước chân chậm rãi đưa cô đến đầu hẻm.

Trước khi Trân Trân lên xe, như thường lệ quay đầu nói với Đại Bạch một câu: "Chị đi nhé, mau trở về đi."

Nói xong cô lên xe rời đi, nhưng lúc cưỡi xe ra khỏi cửa lớn viện gia đình quân nhân, cô đột nhiên phát hiện Đại Bạch chưa trở về.

Quay đầu nhìn thấy bóng dáng Đại Bạch, Trân Trân vội vàng bóp phanh dừng lại.

Cô xuống xe quay đầu lại, vẫn nói với Đại Bạch: "Mau trở về đi, đừng chạy lung tung."

Kết quả Đại Bạch vẫn không nghe lời cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, đứng ở phía sau không xa bất động.

Mỗi lần Trân Trân đều tranh thủ thời gian lên lớp.

Mắt thấy sắp muộn giờ, cô không có cách nào đưa Đại Bạch trở về nhốt lại, đành phải mang đi theo.

Đưa đến gần trường học, Trân Trân để Đại Bạch ngồi dưới một gốc cây liễu.

Chờ Đại Bạch ngồi dưới cây liễu xong, Trân Trân lại nhìn nó nói: "Không được đi lung tung, ở đây chờ chị có được không?"

Đại Bạch nhìn cô nghiêng đầu, tất nhiên là không đáp lại được rồi.

Trân Trân đẩy xe lên thử đi về phía trường học.

Nhìn Đại Bạch không đi theo nữa, trong lòng cô thả lỏng, liền nhanh chóng đi học.

Nhưng bởi vì Đại Bạch chờ cô ở bên ngoài, khi đi học cô không tập trung như bình thường được.

Xong tiết học, cô lập tức thu dọn sách giáo khoa, xách túi lên chạy ra phòng học.

Đẩy xe đạp ra khỏi cửa lớn trường học.

Chạy chậm đến trước cây liễu, nhìn thấy Đại Bạch vẫn nằm dưới cây liễu chờ cô, cô liền nhẹ nhàng thở ra.

Trân Trân nhìn Đại Bạch cười một cái, gọi nó: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Bởi vì Đại Bạch chạy chậm, Trân Trân cưỡi xe cũng chậm theo.

Cô cưỡi xe quay đầu nhìn Đại Bạch, Trân Trân cười nói: "Bây giờ mày thật sự là càng ngày càng bám người, vậy sau này chị đến lên lớp, mày đều phải ở bên ngoài trường học chờ chị nha?"

Đại Bạch chạy chậm đến mức không phát ra tiếng động.

Bởi vì mệt mỏi, sau khi nó chạy xong trực tiếp cuộn tròn vào trong ổ nghỉ ngơi.

Giữa trưa, Trân Trân đi đón Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ trở về.

Đứa nhỏ vừa về đến nhà, trong nhà liền náo nhiệt lên, tiếng trẻ con líu ra líu rít.

Đại Bạch ghé vào trong ổ bất động, chỉ có con mắt mang theo lông mi dày đặc đang chớp chớp.

Nó cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn người trong nhà, người lớn đi tới đi lui, trẻ con chạy tới chạy lui.

Hưng Vũ chạy không vững, rầm một cái nằm rạp trên mặt đất, ngã kiểu chó gặm bùn.

Chung Mẫn Phân đau lòng muốn chết, trong miệng kêu "Ôi bé ngoan của bà", vội vàng đi tới ôm Hưng Vũ lên.

Hưng Vũ ở trong ngực Chung Mẫn Phân khóc oa oa.

Trân Trân lại nói: "Trẻ con té ngã là chuyện khó tránh khỏi, cứ để nó tự đứng lên đi mẹ."

Chung Mẫn Phân nói: "Đám trẻ con yếu ớt, không so được với các con khi còn bé đâu."

Thị Hoài Minh nói: "Mẹ, mẹ không thể quá nuông chiều chúng được."

Chung Mẫn Phân: "Có điều kiện vì sao không được nuông chiều?"

...

Đại Bạch lại có chút mệt mỏi, chậm chạp nháy mắt hai lần rồi nhắm mắt lại.

Đợi đến buổi chiều, người trong nhà đều đi rồi, chỉ còn lại Trân Trân, nó lại đứng lên đi vào trong phòng, nằm ở bên chân Trân Trân.

Nằm một hồi bỗng lặng lẽ nện bước chân chậm rãi đi ra cửa.

Trân Trân một mực ở bên cạnh bàn chuyên tâm viết văn.

Lúc cảm hứng tràn trề, hận không thể dùng cả hai cánh tay cùng nhau cầm bút viết chữ.

Lúc viết xong bản thảo thì cũng đến chạng vạng tối, phải đón con rồi.

Đứng dậy phát hiện Đại Bạch không có ở bên chân mình, Trân Trân cũng không để ý nhiều.

Cô cất kỹ bản thảo trên bàn đi, sau đó đi ra ngoài đến trường học đón con.

Dẫn con trở về, cô vẫn giống như thường ngày, cùng Lý Sảng A Văn đến nhà ăn mua cơm trở về.

Sau khi mua cơm trở về, liền đợi đến khi Thị Hoài Minh tan tầm, tiếp đó chính là ăn cơm chiều.

Lúc sắp ăn cơm tối vẫn không thấy Đại Bạch trở về, Trân Trân liền ra ngoài cửa gọi hai tiếng.

Trước kia Đại Bạch thường hay ra ngoài chơi, cơ bản gọi mấy tiếng là nó liền trở lại.

Nhưng hôm nay Trân Trân gọi mấy tiếng rồi, Đại Bạch vẫn không xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment