.
Chương 310 -
Trong lòng Trân Trân lẩm bẩm, trở lại trong phòng ngồi xuống, nói thầm một câu: "Đi đâu rồi nhỉ?"
Chung Mẫn Phân cầm đũa, phỏng đoán: "Có khả năng đi xa rồi, bị đám chó chơi cùng cản chân."
Trong lòng Trân Trân vẫn lo lắng, vừa cầm đũa lại buông xuống, "Con lại ra cửa gọi hai tiếng thử xem."
Nhưng cô còn chưa đi đến cửa sân, chợt nghe thấy hai tiếng hô: "Thím! Thím!"
Đi đến cửa sân xem xét, liền thấy người gọi thím chính là Hà Tử Nhiên và Trình Trần.
Hai bé trai đang ở độ tuổi tinh nghịch nhất, mỗi ngày tan học đều không trở về nhà đúng giờ, ở bên ngoài chơi một vòng rồi mới trở về.
Mà lần này hai người bọn họ không chỉ tự trở về, còn mang theo mấy đứa bé trai cùng tuổi và Đại Bạch.
Hà Tử Nhiên và Trình Trần xách thứ như cáng cứu thương, trên cáng cứu thương là Đại Bạch đang nằm thoi thóp.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đại Bạch, Trân Trân kinh ngạc giật mình, "Đại Bạch làm sao vậy?"
Hà Tử Nhiên thở hổn hển nói: "Chúng cháu đang ở trong rừng cây chơi bắn súng thì nhìn thấy Đại Bạch đang nằm ở trong rừng cây sắp chết, kêu cũng không có phản ứng, chúng cháu liền dùng cáng cứu thương khiêng nó trở về."
Cáng cứu thương là chính bọn chúng làm, lúc chơi bắn súng dùng để khiêng "Thương binh".
Nghe thấy chữ "chết" này, trong lòng Trân Trân bỗng nhiên nhói lên một cái.
Trình Trần lại nói tiếp: "Chúng cháu đã kiểm tra qua rồi, trên người Đại Bạch không có vết thương, trong miệng cũng không có sùi bọt mép, hẳn là không ăn phải thuốc diệt chuột đâu."
Nhịp tim của Trân Trân nhanh chóng tăng tốc, cô còn chưa kịp nói gì thì Thị Hoài Minh đi ra tới nơi chợt lên tiếng nói: "Làm phiền các cháu mang Đại Bạch vào đây."
"Vâng, thủ trưởng!" Hà Tử Nhiên và Trình Trần đáp một tiếng, vội vàng đưa Đại Bạch tới trong sân, để nó nằm trước ổ.
Thấy xảy ra chuyện, Chung Mẫn Phân và ba đứa trẻ cũng đứng dậy đi ra.
Mấy đứa bé trai mà Hà Tử Nhiên mang tới cũng đều theo vào hóng chuyện.
Mấy bé trai mồm năm miệng mười nói:
"Chắc là nó sắp chết rồi."
"Còn chưa chết đâu, nó đang thở phì phò đó."
"Tớ nói chính là sắp chết, cậu nghe không hiểu hả?"
"Tớ nghe nói lúc con chó sắp chết, nó sẽ lén đi ra ngoài, trốn chết một mình."
...
Thì ra hôm nay gần gũi cô như thế, một hai đòi đi theo cô đến trường học là đang cùng cô từ biệt sao?
Trân Trân ngồi xổm trước mặt Đại Bạch, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hơn nửa ngày từ trong cổ họng gạt ra một câu: "Đại Bạch..."
Đại Bạch nghe thấy cô gọi nó, mí mắt hơi động mấy cái, tốn sức mở to mắt.
Nhưng nó chỉ lặng lẽ nhìn một chút, rất nhanh lại từ từ nhắm lại.
Nhìn Đại Bạch như vậy.
Có một bé trai nói: "Chúng cháu gọi nó nó không có phản ứng, thím gọi nó nó liền có phản ứng."
Nghe đứa bé trai nói lời này, hốc mắt của Trân Trân lập tức ướt đẫm.
Cô vội vàng vùi mặt vào bên trong đầu gối, phải mất một lát sau mới nhịn khóc lại ngẩng đầu lên.
Cô đỏ vành mắt nhìn Đại Bạch.
Cố gắng nhịn xuống, mỉm cười vươn tay về phía Đại Bạch, giọng nói run rẩy nói một câu: "Đại Bạch, nắm tay..."
Đại Bạch nằm bất động, hơi thở đã rất mỏng manh.
Có bé trai lại lớn tiếng nói: "Nó khẳng định không giơ chân lên được, nắm không được nữa."
Kết quả cậu bé mới vừa nói xong, Đại Bạch chợt nâng móng vuốt lên bỏ vào trong lòng bàn tay Trân Trân.
Mà lần này nó đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của sinh mệnh.
Trân Trân trong nháy mắt nước mắt tràn như vỡ đê.
Thế giới ở bên trong nước mắt trở nên mơ hồ không rõ.
Giống như thấy được bảy năm đã trải qua với nó.
-
Một năm đó cô vừa tới Hi Thành, trong nhà quên đóng cửa.
Ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy đối diện có một con chó lông xù, trên cái đầu to ấy, đôi mắt to tròn trong suốt lại mang vẻ ngốc nghếch, nghiêng đầu theo dõi cô.
-
Lần thứ hai cô từ nông thôn đến Hi Thành.
Vừa mới tiến cửa lớn trường học không lâu, Đại Bạch tựa như hỏa tiễn chạy như bay về phía cô.
Nó vọt mạnh đến trước mặt cô, mặt mũi tràn đầy hưng phấn cọ vào người cô, cái đuôi lắc như cánh quạt.
-
Năm rời khỏi trường học, nó yên lặng đi theo sau xe của bọn họ.
Nó không gọi, cũng không chạy theo quá nhanh mà duy trì khoảng cách không gần không xa, cứ đi theo như thế.
Mãi đến khi Trân Trân lên tiếng gọi nó, nó mới xông lên như gió, lên xe bày ra khuôn mặt tươi cười thật to.
-
Nó nằm ở đầu hẻm đợi cô.
Cô sờ đầu chó của nó, nói: "Đi, Đại Bạch chúng ta về nhà."
Đại Bạch đong đưa cái đuôi to như cái chổi đi theo bên cạnh cô, bóng dáng bị trời chiều kéo ra rất dài rất dài...