.
Chương 311 -
Bên ngoài hiên, Trân Trân và Chung Mẫn Phân ngồi nhặt lá rau cần cùng nhau.
Chung Mẫn Phân để mấy cây rau cần mới vặt lá vào trong rổ, nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Hôm nay con không đi học hả?"
Mỗi lần Trân Trân đi học đều chào bà, bà nhớ rõ vào giờ này Trân Trân có tiết học trên lớp.
Trân Trân cúi đầu nghiêm túc nhặt lá rau: "Không có tâm tình đi ạ, ngồi ở trên lớp có khi cũng nghe không lọt bài giảng, không khí học tập ở trường hiện cũng không tốt, vắng mặt mấy tiết cũng không ảnh hưởng nhiều, con muốn ở nhà một thời gian nữa."
Chung Mẫn Phân biết tâm tình Trân Trân sa sút là bởi vì Đại Bạch rời đi.
Đại Bạch làm bạn với cô một thời gian quá dài, lại hiểu tính người, Trân Trân đã sớm coi nó là người nhà mà đối đãi rồi.
Đột nhiên rời đi như thế nhất định sẽ khiến người khác cảm thấy trống vắng trong lòng, giống như thiếu đi một phần.
Lặng im một hồi, Chung Mẫn Phân suy nghĩ rồi nói: "Nếu không để mẹ đi hỏi một chút, xem nhà ai có chó con thì kiếm cho con một đứa như Đại Bạch về nuôi nhé, được không?"
Trân Trân đương nhiên biết Chung Mẫn Phân chỉ muốn làm cô vui.
Cô khẽ cười một chút, nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: "Mẹ, không cần đâu, con không muốn nuôi."
Cô không phải buồn vì không có chó nuôi, mà toàn bộ nguyên nhân khiến cô buồn chỉ là vì đó là Đại Bạch.
Mà hiện tại cô không muốn tiếp tục phải trải qua loại cảm giác này sau mười mấy năm sau nữa.
Không nuôi nữa thì Đại Bạch sẽ vĩnh viễn sống ở trong tâm trí cô.
Nhìn Trân Trân thật sự không muốn nuôi, Chung Mẫn Phân cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Bà cùng Trân Trân nhặt sạch sẽ lá rau cần rồi cùng xuống bếp băm thịt và băm rau, sau đó dùng hỗn hợp này trộn với gia vị để làm thành nhân bánh, lại nặn bột để làm thành vỏ sủi cảo.
Giữa trưa Thị Hoài Minh cùng bọn nhỏ trở về ăn sủi cảo nhân thịt heo và rau cần nóng hổi.
Sủi cảo rất thơm, bọn nhỏ ăn đến mức cả miệng và hai tay đều là dầu mỡ, Thị Hoài Minh cũng gật đầu liên tục khen sủi cảo thật ngon.
Kể từ đêm giao thừa, mỗi ngày Thị Hoài Minh về nhà cũng không cảm thấy có gì khác biệt lắm.
Anh có tính cách lạnh lùng lại cứng rắn, Chung Mẫn Phân và bọn nhỏ có thể không nhận ra nhưng Trân Trân lại là người hiểu rất rõ anh, nhất là mỗi ngày ngủ chung đều có thể cảm nhận được cảm xúc nhỏ bên trong anh có chút khác biệt.
Hôm nay khi ngồi đây ăn sủi cảo, Trân Trân lại cảm thấy anh có tâm sự.
Không phải là vì Đại Bạch đấy chứ?
Giữa Trân Trân và Thị Hoài Minh đều là sự thẳng thắn tuyệt đối nên sau khi cơm nước xong xuôi về đến phòng nghỉ, cô vào thẳng vấn đề, trực tiếp hỏi Thị Hoài Minh: "Anh gặp chuyện phiền lòng trong công việc ư?"
Trân Trân hỏi như vậy, Thị Hoài Minh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vợ chồng đã nhiều năm như vậy, cái này vẫn thường gọi là tâm linh tương thông.
Anh kéo Trân Trân trước mặt lên ghế ngồi, nhìn cô nói: “Em không đọc báo hôm nay sao?"
Trân Trân bởi vì chuyện của Đại Bạch mà tâm tình bị ảnh hưởng, hôm nay quả thực cũng không đọc báo.
Nghe Thị Hoài Minh nói như vậy, cô lập tức đứng lên mang báo ngày hôm nay tới.
Sau khi lấy tới, mở ra liền nhìn thấy hai chữ “Thông báo” ở ngay dòng đầu tiên.
Nếu có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến Thị Hoài Minh thì Trân Trân cảm thấy nó nhất định sẽ ở trang nhất.
Nhưng cô vẫn muốn xác nhận, hỏi Thị Hoài Minh một câu: "Cái này ư?"
Thị Hoài Minh nhìn cô gật đầu.
Cô cầm tờ báo lên nghiêm túc đọc kỹ.
Sau khi đọc hết tới chữ cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, mi tâm nhíu một cái thật chặt.
Gần đây thời tiết Hi Thành vẫn luôn không đẹp, có vẻ như sắp có một cơn bão giữa mùa hạ sẽ ập tới.
Mây đen như chì lơ lửng giữa không trung, âm trầm giống như được đặt trên đỉnh đầu mỗi người vậy.
Trân Trân ở nhà, cũng không đọc sách hay viết ở thư phòng, Chung Mẫn Phân cũng không có chuyện cần ra ngoài.
Hai người ngồi thêu thùa cùng nhau trước hiên nhà và nói chuyện phiếm, Chung Mẫn Phân ngửa đầu nhìn trời, nói: "Ngày nào cũng âm âm u u rồi mà sao còn chưa mưa được nhỉ, quả thực là rất buồn bực."
Chính là cảm giác cả người buồn bực, đến thở cũng cảm thấy khó chịu.
Trân Trân vẫn nghiêm túc cầm kim thêu trên mặt giày, nói: "Nhìn thời tiết này chắc cũng sẽ nhanh mưa thôi."
Chung Mẫn Phân nói: "Mưa được thì tốt, có thể mát mẻ một chút."
Trân Trân vẫn nghiêm túc thêu mặt giày, ngoài miệng nói: “Lần này mưa cũng không biết sẽ mưa được bao lâu."
Chung Mẫn Phân nghĩ lời cô nói ý chỉ thời tiết, cũng nhanh chóng đáp lời: "Mưa mùa hè tới cũng nhanh đi cũng nhanh."
Cũng không nói thêm những ý tứ khác trong lời nói của mình.
Trân Trân nhìn về phía Chung Mẫn Phân cười một chút, cũng không nói về những điều không nên nói.