.
Chương 315 -
A Văn đi đến trước cửa nhà, vừa muốn móc chìa khoá mở cửa vào nhà, chợt thấy hai người đứng ở bên ngoài nhà của Lý Sảng.
Vừa rồi khi bước vào trong hẻm, cô có lướt qua nhưng cũng không chú ý nhiều tới.
Hiện tại cảm thấy có chút là lạ, cô ấy dừng lại hỏi Trân Trân: "Bọn chúng đnag làm gì vậy?"
Trân Trân đương nhiên không biết, hơi ngoẹo đầu tiếp tục đi về phía trước.
A Văn cất chìa khoá, cũng đi theo Trân Trân.
Đi đến bên ngoài sân nhà Lý Sảng, chỉ thấy hai người kia đang dán đồ lên cửa.
Nhìn thứ được dán lên, A Văn và Trân Trân trong nháy mắt đều nhíu đầu lông mày.
Trái tim đột nhiên như rơi vào hầm băng.
A Văn nín thở lên tiếng hỏi: Hai người dán cái gì thế?"
Hai người kia quay đầu nhìn Trân Trân và A Văn một chút.
Sau đó một người đáp: "Giấy niêm phong, không biết chữ à?"
A Văn đương nhiên biết đây là giấy niêm phong, cô ấy muốn hỏi tại sao lại dán giấy niêm phong lên đó chứ?
Thế nhưng lời này cô ấy và Trân Trân đều không thốt ra được, trong lòng hoảng đến nỗi ngay cả hô hấp của mình cũng không cảm giác được.
Hai người dán xong giấy niêm phong liền rời đi.
A Văn cảm giác chân của mình mềm nhũn, đưa tay bắt lấy tay Trân Trân.
Trân Trân nắm chặt tay của cô ấy, thanh âm nói chuyện cũng run lên: "Đừng...... Chớ khẩn trương...... Nhất định là sao đâu......"
Nói không khẩn trương là không thể nào, A Văn khẩn trương, Trân Trân cũng khẩn trương hệt như vậy.
Không thể đứng vững, A Văn chưa về nhà mà đi theo Trân Trân về nhà của cô.
Cô ấy ngồi xuống, nín thở rồi im lặng một chút.
Sau khi tìm lại được giọng nói, A Văn nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Buổi chiều chị ở nhà, không thấy có chuyện gì phát sinh sao?"
Trân Trân ở trong phòng không ra ngoài, cũng không nghe thấy động tĩnh nên lắc đầu.
Chung Mẫn Phân đi vào mà cô cũng không biết.
Trong lòng bối rối, ba người cũng không tiếp tục nói chuyện với nhau nữa.
Đợi đến khi Thị Hoài Minh tan làm trở về, Trân Trân liền vội vàng đứng lên, kéo Thị Hoài Minh qua một bên hỏi: "Nhà chị Lý Sảng bị niêm phong, chuyện gì xảy ra vậy?"
A Văn cùng Chung Mẫn Phân cũng theo tới.
Thị Hoài Minh nhìn ba người một chút, giọng nói không lớn, đáp: "Hà Thạc bị cách ly thẩm tra."
Nghe nói như thế, trái tim của Trân Trân và A Văn bỗng nhiên như rơi xuống.
Trân Trân cố gắng ổn định hô hấp, lại nhỏ giọng hỏi: "Chị Lý Sảng đâu rồi?"
Thị Hoài Minh nói: "Chị ấy không sao, được sắp xếp ở căn nhà trệt bên góc Tây Bắc trong địa viện rồi."
Trân Trân cùng A Văn nhìn nhau một cái, đều nói không nên lời.
A Văn bỗng nghe được Liễu Chí gọi cô ấy, lấy lại tinh thần, hít một hơi rồi nói: "Vậy em về nhà trước đây."
Nói xong liền kêu Đậu Đậu, Mễ Mễ và Tiểu Mạch đi về nhà.
Đột nhiên chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước cũng biến thành không cách nào yên tâm được.
Đương nhiên Đan Tuệ chỉ là trẻ nhỏ, không bị những chuyện này làm ảnh hưởng, vẫn vui vui sướng sướng hi hi ha ha.
Ban đêm ngồi viết chữ trước bàn, Trân Trân không có tâm tình làm chuyện gì hết.
Cô cúi đầu chôn mặt ở trong lòng bàn tay, không phát ra tiếng động gì, bất động hồi lâu giống như một tôn pho tượng.
Ngồi như vậy một hồi, bỗng nhiên cô lại nghĩ tới cái gì đó, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng khẩn trương, vội vàng thả tay xuống kéo ngăn kéo trên bàn ra, lấy tất cả tạp chí cũng như tờ báo mà mình từng thu thập được.
Lập tức cô lật ra những tờ tạp chí này, tìm những bài báo của riêng mình rồi đọc từng chữ một.
Thị Hoài Minh tiến đến, nhìn sắc mặt của cô có chút bối rối, lo âu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Trái tim Trân Trân đập dồn dập, cô đem báo chí nhét vào trong tay Thị Hoài Minh, rất nhanh nói: "Anh mau tới xem giúp em, mỗi chữ đều phải đọc, nhìn xem trước đó văn phong em viết vấn đề gì hay không."
Cô vừa nói vừa nhét tạp chí vào tay Thị Hoài Minh.
Nhìn bộ dạng của Trân Trân, Thị Hoài Minh buông tạp chí xuống, đưa tay đỡ lấy bả vai Trân Trân, mặc kệ cô còn đang nhét báo chí vào tay anh, nhìn như trấn an, nói: "Trân Trân! Trân Trân!"
Trân Trân cố kìm nén cảm xúc khẩn trương bối rối bên trong, khó khăn lắm mới có thể trấn định lại.
Cô và Thị Hoài Minh đối mặt một hồi, sau đó cô đầu vùi vào trong ngực anh, chôn cả khuôn mặt xuống.
Chôn một hồi, cô hơi cất giọng có chút nghẹn ngào: "Anh Ba, em sợ…. Em sợ lắm…"
Sự tình phát triển cho tới hôm nay, thần kinh Thị Hoài Minh cũng căng thẳng, anh nhắm mắt lại yên lặng một lát, sau đó vỗ nhè nhẹ tấm lưng của Trân Trân, mềm giọng nói: "Đừng sợ...... Trời sập xuống có anh đỡ cho..."