Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 316

. Chương 316 -
Nỗi sợ hãi đã bén rễ trong trái tim của những người trưởng thành, và lớn lên rất nhanh mặc dù không có được ánh nắng mặt trời.

Những người trưởng thành đều thu mình trong lớp vỏ mỏng vô hình nhưng cũng không thể chống chọi được gió mưa, cẩn thận từng li từng tí cuộn mình lại, mỗi một ngày đều trôi qua nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.

Ngày kế tiếp là Chủ Nhật.

Ngày hôm đó Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng không đi ra ngoài, ăn sáng xong liền ở nhà thu dọn đồ đạc.

Từ trên lầu đến dưới lầu, từ trong sân đến phòng bếp, không lọt bất kỳ ngóc ngách nào, tất cả đều thu dọn sửa sang lại một lần.

Mỗi năm tổng vệ sinh vào lúc giao thừa cũng không tỉ mỉ dọn dẹp như thế.

Nhặt nhanh ra được vài món đồ cũ, đặt ở trên đầu giường trong phòng ngủ.

Bên trong phòng, rèm cửa kéo chặt đến nỗi không nhìn thấy khe hở, trong phòng mờ nhạt ánh đèn vàng.

Trân Trân và Thị Hoài Minh đứng trước kệ sách.

Trân Trân hít sâu một chút, lên tiếng: "Sách cũng muốn xử lý sao?"

Kỳ thật trong nội tâm cô đã biết đáp án, nhưng dù sao vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút.

Thị Hoài Minh đưa tay cầm sách trên giá, sách có thể giữ lại thì để ở một chỗ, sách không thể giữ lại thì để vào một chỗ.

Sách không thể giữ lại được đặt ở trên bàn, một quyển một quyển cứ vậy chồng chất lên nhau.

Chọn lựa xong, Thị Hoài Minh xem sách, nói: "Những quyển này đều có thể giữ lại."

Đem số sách mang tới đặt trước giường.

Trân Trân và Thị Hoài Minh ngồi xuống băng ghế nhỏ.

Ngoại trừ những đồ vật đã được thu dọn thì còn lại một cái chậu sứ cũ sứt mẻ. Trân Trân đưa tay cầm qua một quyển sách, mở ra nói: "Là《 Hồng Lâu Mộng 》 cũng không thể giữ lại sao?"

Những cuốn sách phải xử lý này bình thường đều là những cuốn cô thích đọc, thậm chí là đọc nhiều lần, trên trang sách có rất nhiều vết đánh dấu của cô và Thị Hoài Minh.

Trân Trân lật《 Hồng Lâu Mộng 》, trong mắt đều là vẻ tiếc nuối không nỡ bỏ.

Thị Hoài Minh nhìn cô một lát, thở hắt ra rồi mềm giọng nói: "Nếu không thì tìm cái rương chứa vào rồi tìm một chỗ nào để cất đi."

Nghe nói vậy, Trân Trân ngừng động tác lật sách.

Cô cúi đầu im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói: "Thôi bỏ đi."

Nói xong cô buông tay ra, ném quyển sách thật dày vào chiếc chậu sứ cũ đó.

Thị Hoài Minh lại nhìn cô một hồi, đưa tay cầm lấy hộp diêm.

Từ bên trong hộp diêm lấy ra một cây diêm, cọ xát một chút để đánh ra ngọn lửa, ném tới một góc của cuốn sách, ngọn lửa nhanh chóng bén tới trang giấy ố vàng.

Ngọn lửa nhanh chóng lan ra cả trang sách, rất nhanh liền nuốt gọn cả quyển sách.

Những quyển sách còn lại Trân Trân đều không lật ra xem nữa.

Tuy rằng không nỡ nhưng về sau cũng không thể mở ra đọc lại, hiện tại ném vào trong chậu than cũng được.

Chỉ chốc lát bên trong gian phòng liền tràn đầy khói, Trân Trân và Thị Hoài Minh bị sặc tới mức thi thoảng lại ho lên hai tiếng.

Xử lý xong đống sách, hai người lại bắt đầu xử lý quần áo và giày dép.

Thị Hoài Minh bình thường rất ít khi mặc thường phục, cho dù không ở đơn vị thì phần lớn thời gian cũng đều mặc quân trang, cho nên anh cũng không có nhiều quần áo cần xử lý. Thứ cần xử lý chính là quần áo của Trân Trân.

Trân Trân cầm chiếc sườn xám lên, nín thở nhìn một hồi.

Cô lấy từ trong ngăn tủ ra tổng cộng hai chiếc sườn xám, một chiếc là trước khi cô và Thị Hoài Minh thổ lộ tình cảm với nhau, khi đó Lý Sảng lấy số đo của cô để làm ra, một cái là sau khi cô sinh Đan Tuệ, Thị Hoài Hà lén lấy đồ của cô mặc rồi bị rách, Thị Hoài Minh vì muốn cô vui vẻ nên cố ý mua tơ lụa về may cho cô.

Nhìn một hồi, Trân Trân thở phào nói: "Bỏ đi, dù sao bình thường cũng không mặc."

Nói xong cô liền đem sườn xám ném vào trong chậu, nhìn vải vóc đẹp đẽ bén lửa một chút rồi hóa thành tro tàn.

Xử lý xong tất cả mọi thứ, Trân Trân đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra để mở cửa làm khói trong phòng tản bớt đi.

Cô cùng Thị Hoài Minh ho bên trên hai tiếng, đem chiếc chậu sứ cũ đã nguội ra ngoài.

Bưng đến trong viện, Thị Hoài Minh cầm xẻng ở bên trong vườn rau rồi đào hố.

Nhìn Thị Hoài Minh đào hố, Đan Tuệ, Đan Đồng và cùng Hưng Vũ chạy tới, cầm theo chiếc xẻng nhỏ của mình bắt chước đào.

Hưng Vũ đào đến mười phần sức lực, vừa đào vừa hỏi Thị Hoài Minh: "Cha, cha đào hố làm gì vậy?"

Thị Hoài Minh đào xong, buông cái xẻng xuống nói: "Cho một chút phân bón vào đất."

Mà thứ chôn xuống đương nhiên không phải phân bón mà là những thứ cần thiết nhưng không thể nhắc tới nữa.

Sau khi đem chậu tro đổ vào trong hố rồi lấp hố lại là hoàn thành.
Bình Luận (0)
Comment