.
Chương 317 -
Đan Tuệ đứng thẳng người lên, trong tay nắm cái xẻng nhỏ, lại lên tiếng hỏi: "Mẹ, cha nuôi và mẹ nuôi đi đâu rồi ạ? Còn có anh Tử Nhiên và Tử Ngôn cũng đều không ở nhà, trên cửa còn bị dán giấy."
Trân Trân dùng giọng thoải mái trả lời Trân Trân: "Cha nuôi ra ngoài có công chuyện rồi, có thể rất lâu nữa mới trở về, mẹ nuôi mang theo Tử Nhiên và Tử Ngôn dọn đi rồi, không ở đây nữa.”
Đan Tuệ lại hỏi: "Vậy các anh ấy dọn đi chỗ nào ạ?"
Trân Trân nhìn về phía cô bé cười nói: "Mẹ nói con cũng không biết đâu."
Đan Tuệ không phục hừ một tiếng: "Ai nói vậy? Giờ cái gì con cũng hiểu hết rồi đó."
Đang nói chuyện, Chung Mẫn Phân từ trong phòng bếp đi ra.
Bà dùng tạp dề lau nước trên tay rồi lên tiếng: "Đi rửa tay một chút đi, chuẩn bị ăn cơm."
Trân Trân và Thị Hoài Minh liền dẫn bọn nhỏ đi rửa tay.
Rửa xong tay rồi đi tới bàn ăn, ngồi xuống ăn cơm, Trân Trân đưa cho Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ mỗi người một cái muỗng nhỏ.
Đan Tuệ giờ không muốn dùng thìa nữa, buông ra nói: "Con muốn dùng đũa, chỉ trẻ con mới dùng thìa ăn cơm thôi."
Đan Đồng cùng Hưng Vũ không hiểu Đan Tuệ đang nói ai nên vẫn cầm thìa của mình ăn cơm.
Chung Mẫn Phân cầm đũa ăn hai miếng cơm, nhìn về phía Trân Trân và Thị Hoài Minh hỏi: "Đều đã xử lý tốt rồi chứ?"
Hai người đều nhìn bà gật đầu, Trân Trân nói: "Xử lý rất sạch sẽ."
Chung Mẫn Phân thở dài, cúi đầu ăn cơm, không nói lại điều gì nữa.
Trong lòng Đan Tuệ còn băn khoăn chuyện nhà Lý Sảng.
Cô bé ăn vài miếng cơm, lại nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Mẹ, khi nào mẹ rảnh có thể dẫn con đi gặp mẹ nuôi được không?"
Trân Trân còn chưa nói gì, Chung Mẫn Phân đã tiếp lời: "Tuệ Tuệ, nhà mẹ nuôi dọn đi rồi, về sau không tiện tới gặp nữa, chúng ta ra ngoài cũng đừng nhắc tới cha mẹ nuôi nữa nhé, được không?"
Đan Tuệ chớp đôi mắt to hỏi: "Vì sao ạ?"
Chung Mẫn Phân nói: "Dù sao thì cháu cứ nghe bà là được rồi."
Đan Tuệ gật đầu: "Vâng."
Trân Trân cúi đầu xuống ăn cháo, không lên tiếng nữa.
Bát cháo ngọt nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chua chát và muộn phiền.
Về già rồi, mỗi khi nhớ loại đoạn thời gian này, trong đầu Trân Trân chỉ có hai chữ - xám xịt.
Bắt đầu từ mùa hè năm nay, thế giới giống như mất đi toàn bộ màu sắc vậy, chỉ còn lại một mảnh tro tàn mờ mịt.
Bọn nhỏ đều nói bối cảnh thời đại này là màu đỏ, phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi đều là màu đỏ.
Nhưng Trân Trân vẫn luôn nhớ rõ là màu xám.
Đường đi là màu xám, bầu trời cũng là màu xám.
Nói một cách cụ thể hơn thì như những bông tuyết trắng lóe lên trong thước phim trắng đen.
Trường học đã không còn lớp để tới học, về sau Trân Trân cũng không quay lại trường học nữa.
Cô cũng không tiếp tục đi tìm Thị Đan Linh, sinh viên hiện tại làm cách mạng chủ lực, mỗi ngày đều có chuyện bận bịu mãi không xong.
Sau khi Lý Sảng dọn đi dã bị tạm dừng chức, mặc dù không bị cách ly, nhưng cũng cần tiếp nhận thẩm tra.
Vị trí công tác của cô ấy bị bỏ trống, Trân Trân liền thay cô ấy vào vị trí đó.
Bởi vì đơn vị làm việc ngay tại trong đại viện, bình thường Trân Trân cũng không đi đâu ra ngoài.
Mặc dù trong đại viện cũng không yên ổn, rất nhiều cánh cửa của nhiều gia đình bị dán giấy niêm phong, nhưng bên ngoài càng thêm không yên ổn.
Cách mạng hừng hực khí thế, cuộc diễu hành khắp nơi trên đường phố.
Mà hiện tại bên ngoài xảy ra chuyện gì thì mỗi ngày đọc báo là có thể biết được.
Những chuyên mục khác trên báo đều ít đi, đa số là đưa tin về những chuyện này.
Trân Trân cũng không còn viết bài nữa, cũng giống như những người khác, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Bình thường cô cũng không tiếp xúc với nhiều người, người tiếp xúc nhiều nhất mỗi ngày chính là A Văn.
Cô cùng A Văn vừa đi làm, đến chỗ làm thì làm việc chăm chỉ rồi khi kết thúc sẽ trở về cùng nhau.
Đến giờ tan làm, Trân Trân đeo túi lên vai, cùng A Văn đi về.
Hiện tại đang là nghỉ hè, A Văn đưa bọn trẻ về nhà mẹ đẻ nên hai người cũng không cần đi đón bọn trẻ nữa.
Xế chiều tối nhưng ánh nắng vẫn chiếu lên da thịt như thiêu đốt.
Trân Trân và A Văn chọn chỗ râm mát để đi.
Bốn bề vắng lặng, Trân Trân chợt nói một câu không đầu không đuôi: "Chị muốn đi thăm chị ấy."
A Văn có chút sửng sốt, rất nhanh liền hiểu người mà Trân Trân mới nói là ai.
A Văn cũng muốn đi thăm cô ấy, khi nằm mơ cũng thấy, quả thực trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
Lặng đi một hồi, A Văn nhìn về phía cô nói: "Chị không sợ ....." Lời vừa nói ra liền dừng lại.
Trong lòng Trân Trân đương nhiên cũng có lo lắng, nhưng cô im lặng một hồi rồi nói: "Chỉ là tạm thời cách chức để tiếp nhận thẩm tra, hiện tại cũng chưa định tội chị ấy là thế nào......"
A Văn nhịn không được hít sâu một hơi.
Cô ấy cúi đầu nhìn về phía con đường rợp bóng râm.