.
Chương 323 -
Người lớn bọn họ tối ngày cẩn thận như chuột không dám ra khỏi hang mà mấy đứa trẻ này tối ngày thích làm gì thì làm.
Hôm nay nếu là đổi thành những người lớn đi náo loạn như vậy thì sợ là không đi ra được hỏi cửa lớn của Cách Ủy Hội.
Đương nhiên, cũng không có người lớn nào lại dám đi náo thành như vậy.
Bát canh nóng đã sẵn sàng.
Trình Trần cúi người dập lửa, bưng hai bát canh lên.
Canh là dùng củ cải trắng nấu, ngửi thấy một hương vị thơm thơm.
Cả hai bưng bát đến phòng chính ngồi xuống ăn cơm.
Chị dâu Trần uống một ngụm canh lớn, nói: "Đợi chút nữa con đi tới một nơi cùng mẹ, chúng ta đi tìm chủ nhiệm Hạ xin lỗi. Gây phiền toái lớn như vậy choa người khác xong không thể cứ tỉnh bơ vậy.”
Trình Trần cúi đầu ăn cơm nói: "Ngồi tù còn có thể thăm tù chứ, bọn họ dựa vào cái gì mà không cho vào gặp?"
Chị dâu Trần bỗng dưng sững sờ, sau đó nặng lời nói: "Con câm miệng cho mẹ!"
Trình Trần im lặng, không nói nữa.
Cơm nước xong xuôi rồi thu dọn bát đũa, chị dâu Trần cầm thêm trứng gà, đưa Trình Trần đi ra ngoài.
Tìm tới nhà chủ nhiệm Hạ, chị ấy gõ cửa, khi nhìn thấy chủ nhiệm Hạ, câu đầu tiên chính là: "Chủ nhiệm Hạ, thực sự thật xin lỗi ông, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi mới đi làm về mới biết chuyện....."
Món ăn trên bàn cơm có chút đơn giản.
Một nhà sáu người Trân Trân ngồi bên cạnh bàn ăn cơm.
Thị Hoài Minh nhìn Đan Tuệ nói: "Trường học giờ đã cho đi học lại, hai ngày nữa khai giảng con sẽ vào lớp một. Ở trường học mặc kệ người khác làm gì, con vẫn phải tập trung vào việc học trên lớp nhé, biết chưa? "
Nhoáng một cái, Đan Tuệ hiện tại cũng đã tám tuổi rồi.
Ở niên đại này, ở độ tuổi này lên tiểu học cũng xem như là bình thường.
Trẻ con tám tuổi biết không ít chuyện, cô bé nhìn cô rồi lại nhìn Thị Hoài Minh nói: "Học tập cũng không có tác dụng gì."
Thị Hoài Minh còn chưa đáp lời, Trân Trân nói tiếp: "Ai nói học tập vô dụng, học tập đương nhiên hữu dụng đó."
Đan Tuệ lại nhìn về phía Trân Trân: "Nói nhảm, phần tử trí thức đều là những đám cặn bã.”
Đám cặn bã giờ đã là danh từ để chỉ những phần tử trí thức.
Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, tri thức giờ thành vô dụng đã truyền bá ra toàn xã hội.
Mặc kệ là đứa trẻ tám tuổi hay là thiếu niên mười tám tuổi đều sẽ nói tri thức là vô dụng.
Đan Tuệ nói câu nói này, Trân Trân không có cách nào phản bác.
Thị Hoài Minh lại nhìn Đan Tuệ nói: "Dù sao con cũng phải nghe lời mẹ."
Lời này Đan Tuệ cũng không cách nào phản bác, đành phải vâng một tiếng: "Vâng......"
Cơm nước xong xuôi, rửa mặt xong về đến phòng.
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh nói: "Em đang nghĩ đợi chút nữa đi sang thăm chị Lý Sảng một chút, hôm nay Hà Tử Nhiên mang theo Trình Trần đến Cách Ủy Hội náo, nghe nói huyên náo rất lớn, khiến chủ nhiệm Hạ tức giận giận không thôi, không biết chuyện gì xảy ra."
Thời điểm Lý Sảng vừa dọn đi, ngay thời kỳ nhạy cảm Thị Hoài Minh cũng không ngăn cản Trân Trân đi thăm Lý Sảng, hiện tại đương nhiên càng sẽ không ngăn cản cô đi. Anh gật đầu một cái nói: "Đi đi."
Lúc đầu trong đại viện cũng rất khoan dung với Lý Sảng và Hà Tử Nhiên.
Dần dần Trân Trân và A Văn cũng thử những cách liên hệ với Lý Sảng, đương nhiên thời gian các cô gặp mặt cũng không nhiều, và cũng cố để gặp kín nên người của Cách Ủy Hội cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chờ sắc trời lại tối một chút, Trân Trân đeo túi đi ra ngoài.
Ra ngoài đến đầu hẻm đứng đợi A Văn tới rồi hai người cùng một đi về phía Tây Bắc đại viện.
Đến căn nhà trệt, hai người nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào.
Căn nhà trệt quá nhỏ, bên trong một vài đồ vật lớn cũng chỉ là một cái giường cũ và một cái bàn.
Những đồ vật nhỏ chỉ là cái rương gỗ và ghế đẩu.
Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn ngủ thiếp đi trên giường.
Lý Sảng rót hai bát nóng, ngồi xuống bên cạnh bàn cùng Trân Trân và A Văn. Lý Sảng nhìn Trân Trân và A Văn nói: "Sao hai mẹ lại tới đây?"
Kỳ thật Trân Trân và A Văn đến cũng không nhiều.
Trân Trân nhìn cô ấy nói: "Hôm nay xảy ra chuyện như vậy nên chúng em tới xem sao."
A Văn tiếp lời nói: "Sao Tử Nhiên lại tới Cách Ủy Hội náo vậy?"
Lý Sảng nhẹ nhàng hít mơi một hơi: "Muốn tới gặp cha nó."
Đề tài này nói ra cũng rất nhạy cảm.
A Văn cùng Trân Trân lặng tiếng một hồi, không biết nên nói tiếp gì nữa.
Trân Trân bận bịu đem đồ trong túi để lên trên bàn, nói với Lý Sảng nói: "Cũng sắp khai giảng rồi, Tử Nhiên và Tử Ngôn cũng đều phải đi học, chúng em mang cho hai đứa ít đồ.”
Lý Sảng nhận ý tốt Trân Trân và A Văn.
Nhưng cô ấy vươn tay ra bóp thứ bên trong phong thư, rồi lại trả lại phong thư vào tay Trân Trân: "Tiền thì thôi."