Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 324

. Chương 324 -
Trân Trân lại đem phong thư nhét lại vào tay cô ấy: "Chị không cần tiền nhưng Tử Nhiên và Tử Ngôn về sau đi học sẽ cần rất nhiều tiền, chị cứ nhận lấy đi."

Lý Sảng biết mình nhún nhường không xong, do dự một hồi cũng đồng ý nhận.

Cô ấy nhìn Trân Trân và A Văn, một sau lại cười nói: "Đời này có thể biết hai em, quả thật là xứng đáng."

A Văn nghiêng người tới trước mặt Lý Sảng, nhìn cô ấy nói: "Lần trước chị Trân Trân mời chúng ta ra ngoài ăn cơm Tây, trên đường về chúng ta đã nói về sau này cả đời sẽ làm bạn tốt mà, chị còn nhớ không?"

Lý Sảng vẫn cười, nhìn Trân Trân và A Văn gật đầu: "Nhớ chứ."

Không chỉ nhớ kỹ bữa cơm này mà còn nhớ khi cô mới tới đây đã cùng hai cô cãi nhau trước cây đinh hương rồi lại thành chị em kết nghĩa. Nhớ rõ đêm giao thừa náo nhiệt kia, tất cả mọi người bưng chén rượu cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Mỗi năm có một ngày, hàng tháng có một ngày.

Năm này qua năm khác hoa vẫn vậy, mà người cũng vẫn như cũ,

Lúc ấy cũng coi sự đoàn viên và hòa thuận là một cuộc sống bình thường.

Sau này mới hiểu được, vốn dĩ chia ly mới là trạng thái cuộc sống bình thường.

Trân Trân và A Văn không ở chỗ Lý Sảng quá lâu.

Đưa xong đồ vật, nói những lời muốn nói xong liền đứng dậy trở về.

Lý Sảng đưa các cô đến ngoài cửa, nhìn hai cô biến mất trong màn đêm.

Cô ấy về nhà đóng cửa lại, thu dọn đồ trên bàn, mở đèn ngủ chuẩn bị nằm xuống đắp chăn.

Căn nhà trệt này cũng chỉ có cái giường, cũng chỉ có thể đặt lưng nằm xuống.

Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn ngủ một đầu, Lý Sảng ngủ một đầu, cô ấy ngủ ở phía ngoài giường, chiếm một chỗ hẹp nhất.

Chen lấn cũng có chút chật nhưng mùa đông tới lại thật là ấm áp.

Lý Sảng ở trong bóng tối khẽ nhắm mắt lại, chôn mặt ở bên dưới lớp chăn.

Cả đêm không ngủ được nên buổi sáng cũng dậy vô cùng sớm.

Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn ở nhà không chịu ngồi yên, ăn xong bữa sáng lại chạy ra ngoài.

Thời điểm hai người đi ra, Lý Sảng dặn dò bọn họ: "Ra ngoài đừng gây chuyện, về sớm một chút."

Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn đáp lại như thường ngày: "Biết rồi ạ."

Lý Sảng đương nhiên cũng không đi ra ngoài, ở trong đại viện nếu có việc gì cô ấy phải đi thì mới đi, còn không thì sẽ ở nhà viết thuyết minh tài liệu.

Viết đến giữa trưa liền xách cái lò nhỏ đi ra ngoài, đốt lửa để nấu cơm trưa.

Cơm được nấu vô cùng đơn giản, ăn chút dưa muối cũng có thể coi là xong.

Làm cơm xong, Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn cũng từ bên ngoài trở về.

Một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm, ăn hai miếng cơm, Lý Sảng nhìn Hà Tử Nhiên Hà Tử Ngôn nói: "Ngày mai các con đều tới trường học đi, suốt ngày không có việc gì làm lại đi chạy nhảy khắp nơi."

Hà Tử Nhiên vẫn nói: "Con không đi."

Lý Sảng đang ăn cơm nói: "Không đi cũng phải đi."

Hà Tử Nhiên còn muốn nói nữa nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe đến trên cửa truyền đến tiếng người gọi.

Cậu bé vô ý thức quay đầu nhìn lại, Lý Sảng cùng Hà Tử Ngôn cũng nhìn sang.

Thấy là chủ nhiệm Hạ, Lý Sảng vội vàng đứng dậy khách khí nói: "Chủ nhiệm, sao ngày lại tới đây? Ông ăn cơm chưa? Nếu không......"

Chủ nhiệm Hạ nhìn cô ấy khoát khoát tay, ngắt lời nói: "Tôi ăn rồi, tôi tới nói với cô chút chuyện."

Nói chuyện gì chứ?

Trong lòng Lý Sản vô thức cảm thấy khẩn trương.

Những năm này thực sự cũng chưa từng có chuyện gì tốt đến với cô ấy.

Khóe miệng cô ấy miễn cưỡng nở ra một nụ cười, đi ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm cứ nói đi."

Chủ nhiệm Hạ nhìn cô một cái, lại nhìn Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn đang ngồi ở bàn ăn.

Ông ta cũng không nói rõ chuyện gì trước mà chỉ nhìn Hà Tử Nhiên, nói một câu: "Tiểu tử cậu có ý kiến gì với tôi à!"

Hà Tử Nhiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, miễn cưỡng đáp lời: "Cháu cũng không dám."

Chủ nhiệm Hạ nhìn cậu bé cười lạnh: "Cậu không dám? Còn có chuyện Hà Tử Nhiên cậu không dám làm ư? Cậu cũng nháo đến phòng làm việc của tôi rồi, nếu cậu mà dám nữa thì chắc hẳn là xới tung cả đại viện hả?"

Hà Tử Nhiên một bộ lợn chết không sợ nước sôi, tiếp tục ăn cơm không nói thêm gì nữa.

Lý Sảng bị chủ nhiệm Hạ nói đến nín hơi, lên tiếng nói: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chủ nhiệm ngài đừng chấp nhặt với thằng bé."

Chủ nhiệm Hạ lại hừ lạnh một tiếng: "Nếu tôi chấp nhặt với nó thì giờ nó còn ngồi đây mà ăn cơm được chắc?"

Lý Sảng vội vàng nói: "Chủ nhiệm ngài độ lượng nhất ạ."

Chủ nhiệm Hạ không tiếp tục nói nhảm thêm.

Ông ta nhìn Lý Sảng, đổi ngữ khí còn nói: "Nói chuyện chính thì buổi sáng Cách Ủy Hội chúng tôi đã thương lượng, đưa ra một quyết định ba giờ chiều có thể tới thăm, chỉ được thăm nửa giờ thôi, chuẩn bị một chút đi."

Nghe nói như thế, Lý Sảng bỗng nhiên giật mình, cảm giác như mình đang nghe lầm.

Mà trong nháy mắt Hà Tử Nhiên cũng ngẩng đầu lên, ngây người nhìn chủ nhiệm Hạ đang đứng ngoài cửa.

Chủ nhiệm Hạ nhìn hai cậu bé sững sờ, không kiên nhẫn nói một câu: "Tôi cũng không có thời gian tới đùa với mấy người, về sau mỗi tháng được tới thăm một lần, mỗi lần nửa giờ."

Nói xong ông ta nhìn Lý Sảng và Hà Tử Nhiên còn đang sững sờ, không nói thêm giữa nữa, quay người rời đi.

Chủ nhiệm Hạ đi được hơn mười mét Lý Sảng mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn chủ nhiệm Hạ còn chưa đi xa, cô ấy vội vàng hướng về phía bóng lưng chủ nhiệm Hạ hô một câu: "Chủ nhiệm, cảm ơn ông!"
Bình Luận (0)
Comment