.
Chương 329 -
Trước đây trên bàn cô ấy hay đặt mấy cuốn sách giáo khoa, đưa mắt nhìn đến những cuốn sách kia, cô ấy đưa tay cầm một quyển tới mở ra xem một chút, bên trong trang giấy vẫn mới tinh, không có bất kỳ dấu vết nào.
Cô ấy nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn trang giấy mới tinh mà ngẩn người một hồi.
Trong lúc xuất thần, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ rất nhẹ.
Thị Đan Linh gập sách trong tay lại rồi để lên bàn, đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa chỉ ra chỉ thấy Trân Trân đang đứng ở bên ngoài, sau đó còn chưa kịp nói chuyện, Trân Trân đã đem đồ trong tay đưa đến trước mặt cô ấy, cười nói: "Thím mang tới cho cháu cái này."
Thị Đan Linh nhìn về thứ đồ trong tay Trân Trân, đó là một lọ kem dưỡng da.
Khóe miệng cô ấy có chút nhếch lên, đưa tay nhận lấy rồi nhìn về phía Trân Trân cười nói: "Cảm ơn thím ba."
Trân Trân tìm cô ấy chỉ để nói chuyện này.
Trân Trân liền nói: "Ngày mai tới trường học nên cháu đi ngủ sớm một chút đi."
Thị Đan Linh không lên tiếng, nhìn Trân Trân quay người muốn đi, cô ấy bỗng gọi một câu: "Thím ba."
Trân Trân dừng bước quay người lại nhìn về phía cô ấy hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Thị Đan Linh do dự một hồi rồi nói: "Thím ba, đêm nay thím......"
Vừa nói vừa do dự một hồi, sau đó lên tiếng trong ánh mắt hiếu kỳ của Trân Trân: "Có thể ngủ cùng cháu không ạ?"
Nghe nói như thế, Trân Trân cảm thấy có chút sửng sốt.
Sau khoảnh khắc sững sờ, cô cười, rất vui vẻ đồng ý nói: "Được, để thím đi nói với chú ba của cháu một tiếng."
Nói xong cô quay người đi xuống lầu.
Xuống tới nơi, cô mở cửa đi vào phòng, ôm lấy chiếc gối lên rồi nói với Thị Hoài Minh nói: "Linh Linh nói đêm nay muốn em ngủ cùng nên giờ em lên phòng con bé đây, anh ngủ một mình nhé."
Có chút đột ngột, Thị Hoài Minh cũng sửng sốt một hồi.
Sau khi kịp phản ứng, anh nói: "Hẳn là có chuyện trong lòng muốn nói với em đấy."
Trân Trân ừm một tiếng: "Em đi đây, anh đi ngủ sớm một chút."
Nói xong cô liền ôm gối đầu đóng cửa phòng rồi đi lên lầu, tiến về phía căn phòng của Thị Đan Linh.
Trân Trân đã ở trên thành phố được mười năm.
Sau mười năm hai thím cháu không còn thân thiết như khi còn ở nông thôn nữa.
Ban đầu khi mới tách ra cũng đã có khoảng cách rồi, nhưng chuyện xảy ra khoảng hơn hai năm trước đã khiến khoảng cách giữa hai người trở nên càng xa.
Thị Đan Linh cười có chút không được tự nhiên, nhường lại một chỗ trên giường cho Trân Trân.
Trân Trân ngược lại không để ý tới biểu hiện mất tự nhiên của Thị Đan Linh, cô đến bên giường đặt gối xuống, kéo chăn đắp lên trên người.
Sau khi cởi áo khoác dày ra, Trân Trân đưa tay tắt đèn.
Sau khi tắt đèn rồi nằm xuống gần Thị Đan Linh, hai người ở trong màn đêm đen cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trân Trân quay đầu hỏi Thị Đan Linh: "Có phải là không ngủ được không?"
Thị Đan Linh nhẹ nhàng vâng một tiếng: "Buổi chiều ngủ nhiều nên giờ không buồn ngủ nữa ạ."
Vừa nói vừa quay đầu hỏi Trân Trân: "Thím ba có cảm thấy buồn ngủ không?"
Trân Trân trả lời: "Thím cũng chưa thấy buồn ngủ."
Nói xong lời này, hai người đều cười cười, cười xong lại cùng trầm mặc.
Nói chuyện hàn huyên thì dễ nhưng muốn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc lại không biết nên mở miệng nói từ đâu.
Chí ít Trân Trân cũng không biết nên nói với cô ấy điều gì nữa.
Sau một hồi lúng túng trầm mặc, vẫn là Thị Đan Linh mở miệng trước.
Cô ấy không lấy chuyện khác ra làm bước đệm, cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi một câu: "Thím ba, lúc ấy cháu không nghe lời khuyên của thím mà về nhà, vẫn nhất định muốn ở lại trường làm cách mạng, có phải thím rất giận cháu không?”
Lời này của Thị Đan Linh lập tức kéo Trân Trân về buổi chiều mưa to tầm tã vào hơn hai năm trước kia.
Lúc ấy trên bãi tập, cô bị Thị Đan Linh lôi ra từ trong đám người, một tiếng sấm vang lên rồi mưa đổ xuống, cô đứng dưới trời mưa to lôi kéo Thị Đan Linh, muốn Thị Đan Linh cùng về nhà với cô, nhưng kết quả là Thị Đan Linh vẫn không cùng cô trở về.
Bị Thị Đan Linh trực tiếp hỏi chuyện đó, Trân Trân cũng không né tránh nữa.
Hơi do dự một hồi, cô nhẹ nhàng lên tiếng nói: "Ừm, có giận… Cũng có lo lắng...... Sợ hãi......"
Thị Đan Linh vươn tay ôm lấy cánh tay của cô, tựa đầu lên trên bả vai cô.