.
Chương 330 -
Cô ấy hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Trong hai năm ở nông thôn, mỗi ngày cháu đều cảm thấy hối hận vì sao lúc ấy lại không nghe lời thím. Mặc dù cũng không thay đổi được cái gì nhưng chí ít mình còn có thể được an tâm, mỗi ngày trôi qua cũng không như một cơn ác mộng."
Vốn dĩ cô ấy cũng không phải kiểu người gan dạ gì, để tham gia những cái hoạt động kia cũng đều là cắn răng cố thực hiện. Đương nhiên cũng bởi vì cô ấy xuất thân từ từ nông thôn, kinh nghiệm và kiến thức cũng không nhiều, căn bản là đi để tăng quân số, tăng khí thế cho đội ngũ mà thôi.
Về sau không cần những người như vậy nữa nên các cô liền trở về quê.
Trong lòng Thị Đan Linh nhẫn nhịn rất nhiều thứ, nhẫn nhịn tới hai năm.
Đêm nay cô tựa trên vai Trân Trân, đem hết tất cả những điều giấu trong lòng nói ra.
Nói đến lúc nửa đêm, sau khi nói hết tất cả những gì có thể nói và không thể nói thì trong lòng mới có thể dễ chịu một chút.
Sau khi tâm sự hết cõi lòng không giữ lại chút gì với Trân Trân xong, giữa Thị Đan Linh và Trân Trân cũng không còn xa lạ như trước nữa.
Hai người trò chuyện cũng vui vẻ hơn, Thị Đan Linh ôm cánh tay Trân Trân, cười nói: "Thím Ba có còn nhớ không, khi chú Ba chưa về cháu với thím vẫn ngủ chung một phòng, đêm nào cháu cũng ôm thím như thế này rồi ngủ."
Trân Trân cũng cười nói: "Làm sao mà không nhớ chứ? Đã ngủ cùng thím năm năm rồi."
Thị Đan Linh lại làm toán cộng: "Năm năm cộng thêm mười năm, thời gian trôi qua nhanh thật."
Trân Trân cũng cảm khái theo cô ấy: "Không phải sao?"
Nếu như nói về mối quan hệ giữa cô ấy với Trân Trân thì Thị Đan Linh vẫn thích năm năm ở nông thôn kia hơn.
Cô ấy vừa nhớ lại vừa nói: "Khi đó cháu thích thím Ba nhất, không có cảm giác thím là trưởng bối mà cảm giác thím như bạn bè vậy, đều là trẻ con mà."
Trân Trân cười: "Khi đó quả thực giống trẻ con, nhưng giờ thì già rồi."
Thị Đan Linh nói: "Già ở đâu chứ? Thím vẫn còn trẻ mà."
Trân Trân: "Thím cũng ba mươi sáu rồi, còn trẻ gì nữa?"
Thị Đan Linh: "Dù sao nhìn cũng rất trẻ."
......
Đêm nay Trân Trân cùng Thị Đan Linh hàn huyên rất nhiều, có chuyện vui có chuyện buồn, cũng có những chuyện thầm kín.
Chiếc hộp trò chuyện mở ra, những lời muốn nói thực sự quá nhiều, Trân Trân và Thị Đan Linh gần như nói chuyện cả đêm, sau đó thực sự không chịu nổi nữa mà cùng tựa vào nhau, nhắm mắt ngủ khoảng chừng hai giờ.
Sáng dậy Trân Trân và Thị Đan Linh liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Lúc ngồi trên bàn ăn sáng, Đan Tuệ nhìn hai người rồi hỏi một câu: "Tối qua hai người không ngủ ạ?"
Trân Trân ngáp một cái trả lời nói: “Cũng ngủ được một lúc."
Chung Mẫn Phân tiếp lời: "Chắc cũng được chỉ được một lúc thôi."
Thị Đan Linh cười, thừa nhận nói: "Gần như thế ạ."
Nhìn Trân Trân và Thị Đan Linh sau khi hàn huyên một đêm liền trở nên thân thiết, Chung Mẫn Phân đương nhiên cũng thấy vui.
Bà là người nhiều tuổi nhất trong nhà, giờ không có mong muốn nào khác ngoài việc hi vọng người trong nhà đều có thể bình an, có thể hòa thuận với nhau.
Mặc kệ bên ngoài có chuyện gì, chỉ cần người trong nhà đồng lòng là tốt rồi.
Trân Trân và Thị Hoài Minh hôm nay đều không phải đi làm.
Cơm nước xong xuôi, hai người đưa bọn nhỏ tới trường học.
Bởi vì ba đứa trẻ hiện không đi học cùng giờ nhau nên Trân Trân và Thị Hoài Minh chia nhau ra đưa đi.
Trân Trân đưa Đan Tuệ đi học tiểu học, Thị Hoài Minh đưa Đan Đồng cùng Hưng Vũ đi nhà trẻ.
Thị Đan Linh không cần người đưa, tự mình có thể đi tới trường.
Sau khi thu dọn chút đồ, mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Chung Mẫn Phân tiễn mọi người tới cửa viện tử, nói: "Các con cứ đi đi, giờ mẹ cũng đi ra ngoài."
A Văn và Liễu Chí cũng muốn đưa ba đứa trẻ tới trường nhập học.
Trân Trân và Thị Hoài Minh đi cùng hai người họ, người lớn dắt theo trẻ em, tám chín người cùng nhốn nháo ồn ào đi ra hẻm.
Ra tới đầu hẻm, hai người Thị Hoài Minh và Liễu Chí đưa bốn đứa nhỏ đi về hướng nhà trẻ.
A Văn và Trân Trân đi cùng nhau, hai người đưa Đan Tuệ và Đậu Đậu đi về phía trường tiểu học.
Trường tiểu học không nằm trong đại viện, cần đi ra ngoài rồi đi thêm một đoạn đường nữa.
Thị Đan Linh đương nhiên cũng đi ra khỏi đại viện nên đi cùng mấy người họ luôn.