Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 333

. Chương 333 -
Đan Tuệ không cao bằng Hà Tử Ngôn, nhưng khí thế trên người lại khiến mấy bé trai trước mặt đều kinh hãi.

Trong phòng học, những học sinh khác cũng tỏ vẻ sững sờ, nhìn một màn trước mắt không dám lên tiếng.

Sau đó chủ nhiệm lớp chợt vội vàng chạy vào phòng học, vẻ mặt căng thẳng, gấp giọng hỏi: "Đây là thế nào hả?"

Người khác còn chưa kịp phản ứng, Đan Tuệ đã ném cái chậu trong tay xuống đất, nhìn về phía chủ nhiệm lớp nói: "Cậu ấy bắt nạt bạn học!"

Dù sao tuổi tác cũng không lớn.

Bé trai đầu đầy nước oa một tiếng liền khóc, tranh luận nói: "Rõ ràng là nó giội nước vào đầu em!"

Nhìn tình hình trước mắt, chủ nhiệm lớp bó tay toàn tập.

Sức khỏe đứa nhỏ là quan trọng nhất, thế là anh ta vội vàng nói với đứa bé trai đầu đầy nước trước: "Lưu Tiểu Quân, trò mau chóng về nhà trước đi, trở về thay quần áo ướt trên người ra rồi lau khô tóc."

Nói xong lại nhìn về phía Đan Tuệ và Hà Tử Ngôn, "Hai trò đi theo thầy đến văn phòng."

Lưu Tiểu Quân lau nước mắt, vác cái đầu đầy nước đi về nhà.

Hà Tử Ngôn thả cái chổi trong tay xuống, cùng Đan Tuệ đi theo chủ nhiệm lớp tới phòng làm việc.

Đến văn phòng, hai người sóng vai đứng trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp ngồi xuống ghế dựa, nhìn hai người bọn họ hỏi: "Nói xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì."

Đan Tuệ lanh mồm lanh miệng, trực tiếp nói: "Lưu Tiểu Quân, cậu ta bắt nạt người khác, dùng khăn lau nước bẩn lau kính hất lên trên mặt Hà Tử Ngôn, vung hết vào mắt cậu ấy." Lúc này ánh mắt của cậu bé còn chưa mở to, nửa mở nửa híp lại.

Chủ nhiệm lớp nhìn Đan Tuệ, "Cho nên trò liền dội cho trò ấy một chậu nước?"

Đan Tuệ sửa lời, "Không phải một chậu, chỉ có hơn nửa chậu thôi."

". . ." Chủ nhiệm lớp nín thở.

Anh ta lại nhìn về phía Hà Tử Ngôn, hỏi Hà Tử Ngôn: "Lưu Tiểu Quân vì sao dùng khăn lau hất nước lên mặt em?"

Hà Tử Ngôn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cậu ta nói nhà em thành phần không tốt, nói cha em là phái xx. . ."

Hai chữ kia không cần cậu bé nói rõ ràng, chủ nhiệm lớp cũng nghe ra được.

Anh ta mang dáng vẻ lắng nghe, im lặng một hồi, lại nhìn Hà Tử Ngôn nói: "Em muốn thoát khỏi ảnh hưởng mà gia đình em mang đến cho em thì về sau trong trường học phải biểu hiện tốt một chút, cố gắng tiến bộ, đi đầu làm tấm gương cho mọi người, hiểu không?"

Hà Tử Ngôn cúi đầu, nhếch nhếch miệng, "Hiểu ạ."

Chủ nhiệm lớp nói Hà Tử Ngôn xong lại nhìn Đan Tuệ nói: "Còn em, một cô gái nhỏ, dáng dấp thật xinh đẹp, tính tình làm sao lại nóng nảy như thế, về sau gặp chuyện không được xúc động như vậy, biết không?"

Đan Tuệ nhìn anh ta nói: "Em không hề xúc động, em không thích nhìn bọn họ bắt nạt người khác."

Chủ nhiệm lớp lại bị nghẹn họng, nín thở một hơi mới nói: "Em cũng phải luôn chú ý lập trường của em có biết không?"

Đan Tuệ: "Lập trường của em rất kiên định, vĩnh viễn đứng ở phe nhân dân quần chúng."

Chủ nhiệm lớp: "Vậy em bảo vệ bạn ấy như thế ư?"

Đan Tuệ: "Em không phải bảo vệ anh ấy, em chỉ đơn thuần chính là không quen nhìn bọn Lưu Tiểu Quân ăn hiếp người khác!"

Chủ nhiệm lớp: ". . ."

Cái miệng lưỡi bén nhọn này.

Chủ nhiệm lớp im lặng nhìn Đan Tuệ một hồi, đành phải nói: "Sáng sớm ngày mai lúc đi học, em bảo người lớn nhà em đến trường một chuyến."

Đan Tuệ ưỡn thẳng lưng, thanh âm dứt khoát, "Người lớn trong nhà em đều bề bộn nhiều việc, không tới được, nếu không thầy đến nhà của em đi."

". . ." Chủ nhiệm lớp tức giận đến cắn răng.

Anh ta không nói tiếp nữa, một lát sau liên tục phất tay với Đan Tuệ và Hà Tử Ngôn nói: "Cút cút cút cút. . ."

Anh ta quản nhiều chuyện như vậy làm gì, quản không tốt còn bị liên lụy, không bằng cái gì cũng mặc kệ cho xong.

Đan Tuệ và Hà Tử Ngôn đi ra khỏi văn phòng.

Hà Tử Ngôn nhỏ giọng nói với Đan Tuệ một câu: "Vừa rồi cám ơn em."

Đan Tuệ nhìn cậu bé, không nói lời khách khí, chỉ hỏi: "Mắt anh còn đau không á?"

Hà Tử Ngôn nhẹ nhàng nháy mắt hai lần, "Còn có một chút, chờ một hồi sẽ khỏi thôi."

Đan Tuệ ừm một tiếng còn nói: "Bọn họ về sau khẳng định sẽ không dám bắt nạt anh nữa đâu."

Trở lại phòng học, Hà Tử Ngôn cầm chổi tiếp tục quét rác.

Đan Tuệ cầm cái bồn rỗng vừa rồi ra ngoài múc nước, Đậu Đậu ở phía sau đi theo lên nói chuyện với cô bé: "Vừa rồi em giội nước lên trên người Lưu Tiểu Quân, làm chị sợ muốn chết, sao em dám làm vậy?"

Đan Tuệ nói: "Cậu ta dám hất lên mặt anh Tử Ngôn một mặt nước, vì sao em không dám giội cậu ta?"

Đậu Đậu nhỏ giọng nói: "Dù sao chị không dám, vẫn là em lợi hại."
Bình Luận (0)
Comment