.
Chương 334 -
Toàn thể học sinh tới trường học làm tổng vệ sinh nửa ngày, cũng coi như khiến trường học rực rỡ hẳn lên.
Đến giờ tan học, mọi người xếp hàng về nhà, học sinh lớp một đi về trước, học sinh lớp năm đi cuối cùng.
Tiến vào đại viện, Hà Tử Ngôn, Đan Tuệ và Đậu Đậu tách ra, ai về nhà nấy.
Trong nhà không có người, Hà Tử Ngôn ngồi ở ngoài cửa chờ Lý Sảng trở về, chờ lúc không có việc gì liền nhặt một hòn đá nhỏ trong tay, nắm hòn đá nhỏ ném từng viên lên trên mặt đất trống.
Nhặt hòn đá nhỏ ném xong, Lý Sảng cũng vừa vặn lao động xong trở về.
Mở cửa vào nhà, Lý Sảng hỏi Hà Tử Ngôn: "Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào hả con?"
Hà Tử Ngôn nói: "Không có gì cả, chỉ là tổng vệ sinh."
Sắc trời đã tối xuống.
Lý Sảng rửa tay, cầm phiếu cơm nói với Hà Tử Ngôn: "Hôm nay quá mệt nên không nấu cơm, con đến nhà ăn mua cơm về đi, muốn ăn cái gì thì mua cái đó."
Hà Tử Ngôn nhận phiếu cơm đáp một tiếng "vâng", liền cầm hộp cơm lên đến nhà ăn.
Đến nhà ăn đứng ở trước cửa sổ, nhìn những món ăn bên trong, cậu bị hình thức và mùi hương của món ăn mặn hấp dẫn, trong miệng nhịn không được cứ liên tục nuốt nước miếng. Nhưng cậu cúi đầu nhìn phiếu cơm trong tay, cuối cùng vẫn chỉ gọi một món đồ ăn chay.
Món chính chỉ gọi ba cái bánh bao cũng đủ ăn rồi.
Mua đồ ăn xong về đến nhà, Hà Tử Nhiên vừa vặn cũng quay về rồi.
Ba người rửa tay ngồi xuống ăn cơm, Lý Sảng nhìn thấy món ăn Hà Tử Ngôn mua thì nói: "Không muốn ăn thịt à?"
Hà Tử Ngôn cắn màn thầu, trả lời đơn giản: "Vẫn là ăn món rau ngon hơn."
Lý Sảng không có tiền lương, một nhà ba người toàn bộ nhờ chút tiền sinh hoạt mà đại viện phát, cùng với Trân Trân và A Văn tiếp tế để sống. Cậu và Hà Tử Nhiên hiện tại đi học cũng phải dùng tiền, chỗ nào còn ăn được thịt chứ.
Hà Tử Nhiên không nói gì, cầm màn thầu ăn cơm.
Cậu nhìn Lý Sảng nói chuyện với Hà Tử Ngôn, chợt nhìn thấy mắt bên phải của Hà Tử Ngôn đỏ ngầu, còn có chút sưng, liền nhìn Hà Tử Ngôn hỏi một câu: "Mắt em bị làm sao vậy?"
Nâng mắt lên, Hà Tử Ngôn dùng sức chớp hai cái, nói láo: "Ở trường học tổng vệ sinh không cẩn thận bị nước văng trúng."
Lý Sảng không quá chú ý, hiện tại mới nhìn ra được mắt phải của Hà Tử Ngôn bị đỏ.
Cô ấy đưa tay tới chạm vào da ngay mắt của cậu, nhìn kỹ một chút, "Làm sao không cẩn thận chút vậy?"
Hà Tử Ngôn nói: "Không có chuyện gì, hiện tại đã hết đau rồi ạ."
Lý Sảng hơi nhíu mày, "Có vẻ nhiễm trùng rồi, về sau cẩn thận một chút."
Hà Tử Ngôn gật gật đầu, "Con biết rồi."
Hà Tử Nhiên không nói tiếp mà ăn cơm của mình.
Cơm nước xong xuôi, cậu kêu Hà Tử Ngôn tới, tự mình hỏi cậu ấy: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hà Tử Ngôn tất nhiên vẫn không nói, chỉ nói: "Chỉ là không cẩn thận văng nước trúng, hai ngày nữa là khỏi thôi."
Cậu ấy biết, nói rõ sự thật với Lý Sảng, ngoại trừ sẽ làm cho trong lòng bà khó chịu thì không có bất kỳ tác dụng nào, Lý Sảng ngay cả tư cách đi tìm người lý luận cũng không có. Nói cho Hà Tử Nhiên, Hà Tử Nhiên khẳng định sẽ làm lớn chuyện.
Loại gia đình như bọn họ, có thể có cuộc sống an ổn như hiện tại đã rất không dễ dàng rồi.
Mà muốn trôi qua an ổn, nhất định phải đến chỗ nào cũng phải cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế.
Hà Tử Nhiên hỏi Hà Tử Ngôn rất nhiều lần.
Nhìn Hà Tử Ngôn vẫn không nói, cậu cũng không hỏi nữa.
Cậu chỉ nói thêm: "Em ở trường học đừng sợ, em càng sợ, bọn họ càng bắt nạt em. Người chính là như vậy, lấn yếu sợ mạnh, thay vì làm túi khí cho bọn họ bắt nạt còn không bằng làm tiểu lưu manh để cho người ta sợ, để bọn họ nhìn thấy em liền đi trốn."
Dù sao hiện tại cũng không ai quản được bọn họ, người lớn ngay cả chuyện của mình cũng còn không quản được nữa mà.
Giữa trẻ con cãi nhau ầm ĩ, không có người coi là chuyện gì, càng không có người sẽ phí tâm đi quản.
Cậu cũng không muốn cố gắng thể hiện, làm tiên tiến cái gì đó.
Tóm lại đều đã như vậy rồi, thích làm gì thì làm.
Thị Hoài Minh tan tầm trở về trễ, trong nhà đêm nay ăn cơm hơi muộn một chút.
Bọn họ cũng ở trên bàn cơm hỏi chuyện bọn nhỏ đi học, nhất là hỏi Đan Tuệ ở trường học làm cái gì.
Đan Tuệ và Đậu Đậu đã nói với nhau rồi, không nói với người trong nhà chuyện cô bé giội nước bọn.
Cho nên cô bé ở trên bàn cơm chỉ nói chuyện làm tổng vệ sinh, cũng không nói chuyện giội nước Lưu Tiểu Quân.
Nhưng cơm còn chưa ăn xong, trên cửa chính ngoài sân chợt vang lên vài tiếng gõ cửa rất nặng nề.