.
Chương 340 -
Thay đổi cảm xúc, Thị Đan Linh lại nói: "Bên trường đã sắp xếp xong, hai ngày sau cháu sẽ đi."
Trân Trân đáp: "Ừm, tới lúc đó thím đi tiễn cháu."
Hai ngày sau, Trân Trân xin đơn vị nghỉ nửa ngày.
Cô theo thời gian đã hẹn với Thị Đan Linh, cùng Chung Mẫn Phân đến ga tàu lửa tiễn cô ấy.
Đi cùng Thị Đan Linh tới tham gia đội trị liệu lưu động còn có không ít sinh viên, phần lớn cũng đều có người nhà tới tiễn.
Trân Trân căn dặn Thị Đan Linh ở trước xe lửa: "Tới nơi nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, nhất định phải lập tức viết thư cho thím và chú ba cháu, chuyện gấp có thể gửi điện báo."
Thị Đan Linh gật đầu với cô: "Thím ba, cháu nhớ rồi."
Trân Trân căn dặn xong, Chung Mẫn Phân lại kéo Thị Đan Linh dặn dò một lúc, sau đó đã tới thời gian lên tàu.
Thị Đan Linh xách hành lý cùng bạn học khác lên tàu, cũng giống như các bạn học khác, sau khi đặt hành lý xuống bèn ló đầu ra cửa sổ, vẫy tay tạm biệt với Trân Trân và Chung Mẫn Phân.
Xe lửa khởi động, Trân Trân hét về phía xe lửa một câu cuối cùng: "Không có việc gì cũng nhớ thường xuyên viết thư gửi về!"
Thị Đan Linh chụm tay lớn tiếng đáp: "Thím ba, cháu biết ạ!"
Lại vẫy tay: "Bà nội, tạm biệt!"
Trên đường tan học.
Đan Tuệ và Đậu Đậu đeo cặp sách đi ngay hàng, Hà Tử Ngôn theo phía sau cách một đoạn nhỏ.
Lúc này, mặt trời vẫn còn treo cao, nhiệt độ trong ánh mặt trời vẫn chưa giảm đi.
Đan Tuệ quay đầu nhìn Hà Tử Ngôn, lên tiếng hỏi: "Nghỉ hè mọi người làm gì?"
Hà Tử Ngôn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Đan Tuệ, đáp: "Không làm gì cả, ở trong nhà."
Đan Tuệ lại hỏi Đậu Đậu: "Chị thì sao? Vẫn đến nhà bà ngoại chị sao?"
Đậu Đậu nói: "Không biết, xem mẹ chị nói thế nào đã, nhưng chị không muốn đi lắm, nhà bà ngoại không có gì vui cả."
Đan Tuệ: "Nếu chị không muốn đi thì cứ nói thẳng với mẹ chị là không đi thôi."
Đậu Đậu gật đầu: "Tối về chị sẽ nói thử."
Buổi tối, lúc ăn cơm trên bàn ăn, Đậu Đậu nói với A Văn và Liễu Chí chuyện này.
Cô bé cắn một miếng màn thầu nhỏ rồi nói: "Mẹ, kỳ nghỉ hè này con không muốn đến nhà bà ngoại nữa, con muốn ở nhà."
Trước kia thường đưa ba chị em Đậu Đậu tới nhà bà ngoại của các bé là bởi các bé còn nhỏ, cần người lớn trông nom.
Bây giờ ba cô bé đều có năng lực tự lo liệu cơ bản, cũng không cần đưa tới nhà bà ngoại của các bé nữa.
Nhưng A Văn vẫn hỏi Mễ Mễ và Tiểu Mạch một câu: "Các con muốn đi không?"
Mễ Mễ và Tiểu Mạch thì muốn đến nhà người thân, đều nói muốn đến nhà bà ngoại chơi.
Mỗi lần nghỉ hè đều đi, đây đã thành thói quen rồi.
Lúc này, A Văn lại nhìn Đậu Đậu hỏi: "Ban ngày, mẹ và cha đều phải đi làm, vậy một mình con ở nhà à?"
Đậu Đậu cảm thấy không thành vấn đề: "Có thể ạ." Dù sao cô bé cũng chơi cùng Đan Tuệ.
Vậy thì quyết định như vậy.
Hôm sau, A Văn và Liễu Chí dẫn ba đứa nhỏ về nhà mẹ một chuyến.
Ăn cơm trưa ở nhà mẹ xong, để Mễ Mễ và Tiểu Mạch ở đó, dẫn Đậu Đậu về nhà.
Đậu Đậu vừa về nhà, lập tức tới nhà bên cạnh tìm Đan Tuệ.
Cô bé nói với Đan Tuệ: "Em hai và em út đều ở đó rồi, chị không ở đó, chị về chơi với em."
Đan Tuệ cười nói: "Vậy tối nay chị tới nhà em ngủ cùng em nha?"
Đậu Đậu không quyết định được: "Đợi chị về nhà hỏi mẹ chị đã."
Hai đứa trẻ đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thân thiết không khác gì chị em ruột.
Đậu Đậu về nhà hỏi A Văn và Liễu Chí, dĩ nhiên A Văn đồng ý cho cô bé đi.
Cô bé ở nhà ăn cơm tắm rửa xong, lập tức tới nhà bên cạnh, vui vẻ ngủ cùng một phòng cùng một giường với Đan Tuệ.
Thời tiết nóng, hai đứa cầm quạt quạt cho nhau.
Lúc đang quạt cật lực lại vui vẻ, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người dừng quạt trong tay, Đan Tuệ xoay đầu nhìn về phía cửa, lên tiếng nói: "Vào đi ạ."
Cửa được mở ra từ bên ngoài, người vào là Trân Trân.
Trân Trân cầm hai quả táo đã gọt vỏ, sau khi vào chia cho Đan Tuệ và Đậu Đậu mỗi người một trái.
Hai cô bé nhận táo rồi cùng nhau gặm, Trân Trân ngồi xuống nhìn hai đứa nói: "Nghỉ hè rồi, nếu phải nói thì chúng ta vẫn phải nói lại lần nữa, chắc chắn không ngăn bọn con chơi, nhưng không thể đến chỗ nguy hiểm, đặc biệt là bờ sông. bây giờ bên ngoài cũng rối ren, nhiều lưu manh, tốt nhất là chơi trong đại viện, dù sao trong đại viện thứ gì cũng có."
Đan Tuệ và Đậu Đang đang gặm táo gật đầu với cô, đồng thanh đáp: "Vâng ạ, mẹ/thím."
Trân Trân căn dặn xong, bảo chúng ăn hết táo rồi ngủ sớm, sau đó cô ra ngoài.