.
Chương 341 -
Về tới phòng mình, lên giường ngồi tựa vào gối trên giường, cô cầm quạt quạt, nói với Thị Hoài Minh: "Nhìn bọn trẻ nghỉ hè vui vẻ như thế, em cũng hơi ngưỡng mộ."
Thị Hoài Minh lấy quạt trong tay cô, quạt giúp cô: "Làm việc mệt rồi?"
Trân Trân nhìn anh nói: "Là làm hơi ngán."
Mỗi ngày đều làm những việc gần như nhau, lặp đi lặp lại, giống như cái máy vậy, thực sự không thể nói càng làm càng có kích thích. Chi bằng cô viết bài văn còn thú vị hơn, nhưng bây giờ vẫn không dám tùy tiện động bút.
Thị Hoài Minh lại hỏi cô: "Vậy là muốn thư giãn một chút, hay là muốn làm việc khác?"
Trân Trân suy nghĩ, mím môi cười lắc đầu với Thị Hoài Minh.
Thời này, có thể sống được như cô bấy giờ đã là phúc lớn rồi.
So với phần đông mọi người, có thể nói cô đang sống cuộc sống như thiên đường, đâu còn có thể soi mói gì hơn.
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói một câu như thế, thực ra trong lòng vẫn biết hạnh phúc và biết đủ.
Bọn trẻ không nghĩ nhiều như vậy, có cái ăn có cái chơi là vui.
Sáng hôm sau thức dậy, ăn sáng xong, bọn trẻ trong đại viện đã chính thức bắt đầu cuộc sống nghỉ hè vui vẻ.
Mấy người lập thành nhóm, ở trên thao trường của đại viện, hoặc bãi đất trống khác, kết bè chơi đủ loại trò chơi.
Các bé gái chơi những trò chơi như nhảy dây, đá cầu và ném túi cát, mà các bé trai thì chơi những trò như lăn vòng sắt, bắn bi, đập giấy.
Đương nhiên có những đứa chơi hết toàn bộ những trò này.
Mấy ngày đầu nghỉ hè, Đan Tuệ chơi nhảy dây, ném túi cát, đá cầu, cô bé nhảy cao chơi rất giỏi, mọi người đều không chơi lại cô bé, cô bé cũng chơi không biết mệt, lại đi chơi bắn bi và đập giấy.
Thắng thua trong trò bắn bi và đập giấy thực tại hơn một xíu, bi và giấy thắng được đều là của mình.
Bi của bọn trẻ đều là dùng tiền tiêu vặt của mình mua từ trong cửa hàng, sau đó lại thắng người khác, mà giấy thì đều được gấp từ giấy sách trong nhà. Hầu hết đều dùng giấy sách để gấp, chính là sách giáo khoa phát lúc đi học.
Ở thời đại không có áp lực học hành này, ở trong mắt đám trẻ này, gấp giấy là giá trị lớn nhất của giấy sách.
Đan Tuệ chơi chán những trò ném túi cát, nhảy dây, không muốn chơi nữa.
Hôm nay, khi ra ngoài, cô bé cũng xé bốn tờ giấy trong sách ngữ văn ra.
Cô bé gấp bốn tờ giấy đã xé ra thành hai hình chữ nhật dày, sau đó lại dùng hai hình chữ nhật xếp ra bọc bốn góc.
Gấp bọc bốn góc xong, Đan Tuệ bỏ vào trong cặp sách nói với Đậu Đậu: "Đi thôi, hôm nay chúng ta chơi đập giấy."
Đậu Đậu theo cô bé ra ngoài, lên tiếng nói: "Em chỉ gấp một cái, một chốc là thua rồi."
Đan Tuệ cười: "Thế thì chưa chắc."
Hai người đến thao trường, đúng lúc Hưng Vũ đang đập giấy với người khác.
Đứa trẻ chơi cùng Hưng Vũ lớn hơn một xíu, chẳng mấy chốc đã thắng hết giấy của Hưng Vũ.
Thắng hết giấy của Hưng Vũ, bé trai vô cùng đắc ý nói với Hưng Vũ: "Em vốn không phải đối thủ của anh!"
Hưng Vũ không phục nói: "Hừ, em về nhà gấp thêm vài cái, anh đợi đó cho em!"
Bé trai lắc đầu vẫy đuôi nói: "Em gấp một trăm cái em cũng không thắng được!"
Đan Tuệ không cho Hưng Vũ đi về.
Cô bé vươn tay kéo Hưng Vũ lại, nói với cậu bé: "Chị báo thù cho em."
Bé trai nghe vậy thì cười ha ha: "Một đứa con gái như cậu, cậu báo thù cho nó?"
Bé trai khác bên cạnh nghe xong cũng cười theo, bỗng nhiên biến thành một hiện trường chế nhạo.
Đan Tuệ nói với bé trai: "Con gái thì làm sao? Con gái cũng lợi hại hơn cậu!"
Bé trai đương nhiên không tin, móc ra một bọc bốn góc từ trong cặp sách, đắc ý nói: "Cậu thua thì đừng có khóc!"
Đan Tuệ cũng móc ra bọc bốn góc của cô bé trong cặp sách.
Cô bé cầm bọc giấy nói: "Đừng phí lời, búa kéo bao, ai thắng người đó đập trước."
Bé trai lại rất cao ngạo: "Cậu là con gái, tớ nhường cậu đập trước!"
Đan Tuệ cũng không khách sáo, nhường cô bé đập trước thì cô bé đập trước.
Bé trai thuận tay ném giấy xuống đất, không ép góc cũng không tìm vị trí, ung dung nói: "Cậu đập đi."
Bọc giấy trên đất ngửa mặt lên, bốn góc vểnh lên, thuộc kiểu rất dễ đập.
Đan Tuệ cầm giấy của mình, đứng trước bọc giấy trên đất tìm vị trí tìm góc độ.
Bé trai thấy cô bé tỉ mỉ như vậy, bỗng nhiên lại cười to: "Không phải ngay cả cái này cậu cũng không đập được chứ?"
Nghe bé trai nói như vậy, bé trai bên cạnh cũng hùa theo: "Nếu đập không được thì quê lắm."
Đan Tuệ im lặng nhìn bọn họ, sau đó quả quyết đập giấy trong tay xuống đất.
Giấy của cô rơi trên đất tạo ra gió, gió thổi giấy bến cạnh, giấy bên cạnh trực tiếp dựng lên lật úp lại.
"Thắng rồi!" Đậu Đậu và Hưng Vũ Ở bên cạnh cùng nhau hưng phấn reo.