.
Chương 346 -
Trân Trân nghĩ ngợi cũng cảm thấy xấu hổ, kéo chăn nói: "Đừng nói bậy, ngủ thôi."
Thị Hoài Minh tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô: "Trước giờ anh chưa từng nói bậy."
Trân Trân cười đấm vào hông anh một cái: "Vậy anh có ngủ không?"
Thị Hoài Minh bắt tay của cô lại, ôm cô vào trong lòng, mỉm cười cùng cô nhắm mắt lại: "Ngủ thì vẫn phải ngủ chứ."
Trường học khai giảng, bọn trẻ đeo cặp sách tạo thành tốp đi tới trường, trong đại viện lại khôi phục sự yên ắng thường ngày.
Ánh nắng và bóng râm đan xen, mỗi người tiếp tục lặp lại cuộc sống thường nhật thuộc về mình.
Từ ngày đầu tiên đi học, trong lòng Đan Tuệ vẫn luôn khao khát đi đến cung thiếu nhi học múa.
Mỗi tối cô bé tan học về nhà, cũng đều sẽ hỏi Trân Trân và Thị Hoài Minh, có giải quyết giúp cô bé chưa.
Khai giảng được một tuần.
Chiều thứ bảy.
Ủy viên lao động phát cho mọi người công cụ lao động, tổ chức mọi người đi lao động.
Đan Tuệ và Đậu Đậu cầm liềm sóng vai nhau ra khỏi lớp học.
Đan Tuệ hơi ủ rũ nói: "Đã một tuần rồi, chắc chắn là không được."
Đậu Đậu an ủi cô bé: "Đừng nôn nóng mà, nói không chừng tuần sau sẽ cho em đi."
Đan Tuệ lắc đầu nặng nề thở dài.
Sau đó vẫn chưa than thở hết, bỗng nghe tiếng của giáo viên chủ nhiệm truyền tới từ phía sau, gọi cô bé: "Thị Đan Tuệ."
Đan Tuệ nghe vậy quay đầu, không có quá nhiều kính sợ đối với giáo viên chủ nhiệm, chỉ hỏi: "Sao thế ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm nói với cô bé: "Em để liềm lại chỗ cũ, đừng tham gia lao động nữa."
Đan Tuệ vẫn giữ dáng vẻ ủ rũ đó: "Vậy em làm gì ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm đáp: "Trường học sắp xếp em đến cung thiếu nhi học múa, sau này buổi chiều em không cần đi lao động, theo các bạn học múa khác đến cung thiếu nhi."
Nghe xong lời của giáo viên chủ nhiệm, Đan Tuệ lập tức phấn chấn tinh thần.
Trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cô bé mím môi cũng không kiềm được nụ cười tươi trên mặt, quay đầu nhìn Đậu Đậu, sau đó lại nhìn giáo viên chủ nhiệm, cao giọng nói một câu: "Em cảm ơn thầy Triệu!"
Nói xong, cô bé lập tức vào lớp cất liềm ở phía sau lớp học.
Vội vã chạy từ trong lớp ra, cô bé lại sáng mắt hỏi giáo viên chủ nhiệm: "Đi kiểu gì ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm xoay người vẫy tay: "Đi, theo thầy."
Đan Tuệ vui vẻ vẫy tay với Đậu Đậu, đi theo giáo viên chủ nhiệm.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô bé, tô sáng gương mặt của cô bé, khóe miệng kéo lên một độ cong lớn.
Chạng vạng, tan học trở về, Đan Tuệ vẫn vui vẻ tung tăng, so với lúc đi học thực sự giống như hai người khác nhau.
Đậu Đậu đi bên cạnh cô bé, cười nói với cô bé: "Nhảy một buổi chiều rồi vẫn không thấy mệt sao?"
Đan Tuệ nói: "Không mệt, còn có thể nhảy thêm nửa ngày nữa."
Tung tăng đi tới nhà, Đan Tuệ lập tức nói tin tốt này cho Chung Mẫn Phân biết.
Cô bé sợ Chung Mẫn Phân không nghe rõ, trực tiếp áp sát bên tai Chung Mẫn Phân, lớn tiếng nói với bà: "Bà nội, cháu được chọn đến cung thiếu nhi học múa rồi! Đợi cháu học xong, ngày nào cháu cũng múa cho bà xem!"
Chung Mẫn Phân nghe rõ, cười đáp: "Tuệ Tuệ nhà chúng ta xinh xắn, chắc chắn múa cũng rất đẹp!"
Đan Tuệ không khiêm tốn, vẫn lớn giọng: "Cô Lục cũng nói cháu múa rất đẹp!"
Chung Mẫn Phân: "Cô giáo của cháu có mắt nhìn đó!"
Đan Tuệ vui, dĩ nhiên thấy ai cũng muốn nói chuyện này.
Cũng vì chuyện này là do mình tự tranh giành lấy, cho nên mỗi chiều cô bé đều đến cung thiếu nhi học múa, đều học vô cùng nghiêm túc cố gắng, hoàn toàn là hai trạng thái so với lúc ngồi trong lớp học học những thứ khác.
Cô bé ép vai, ép chân, khom eo, đá chân trước gương...
Mồ hôi từ trán, má, cổ của cô bé chảy xuống...
Trong từng giọt mồ hôi, trong luyện tập lặp đi lặp lại mỗi ngày, nền tảng của cô bé đã dần trở nên vững chắc.
Mà trong số các học sinh lớp 1 của cung thiếu nhi, cô Lục vẫn thích cô bé nhất, đương nhiên cũng nghiêm khắc với cô bé nhất.
Sau đó, chỉ cần cung thiếu nhi có hoạt động có diễn xuất, Đan Tuệ đều là người múa chính.
Thậm chí có lúc, cô Lục còn sẽ sắp xếp cho bé múa riêng một mình.
Hôm nay, tiết học múa kết thúc, Đan Tuệ thay quần áo luyện tập ra, dọn dẹp xong đồ đạc, đeo cặp sách chuẩn bị cùng về trường với các bạn học khác. Họ luyện múa xong đều phải về trường, cùng tan học về nhà với những bạn học lao động kia.
Trước khi đi, Đan Tuệ đeo cặp sách tới chào cô Lục.
Nhưng cô Lục không cho cô bé đi, vẫy tay nói: "Nào, tới đây một chút."
Không hỏi cô Lục có chuyện gì, Đan Tuệ trực tiếp đi theo cô ấy tới một bên.
Cô Lục móc ra một tờ báo từ trong cặp của cô ấy, cầm hỏi Đan Tuệ: "Em có đọc báo không?"
Đan Tuệ nhìn báo rồi lắc đầu: "Em không đọc, đã xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?"
Cô Lục không đáp.
Cô ấy lật tờ báo ra, tìm tới ô quảng cáo.