.
Chương 347 -
Sau đó cô ấy gấp tờ báo lại, đưa mặt quảng cáo lên, đưa cho Đan Tuệ.
Đan Tuệ hơi hồ nghi nhận báo, cúi đầu đọc.
Chữ tiêu đề khá lớn, dĩ nhiên Đan Tuệ vừa nhìn đã đọc được thứ cô Lục muốn cho cô bé đọc.
Cô bé cầm tờ báo rũ mi, nhẹ giọng đọc ra: "Thể lệ chiêu sinh của đoàn ca múa Hi Thành...."
Sau khi đọc xong, cô bé nhanh chóng xem lướt qua nội dung chính bên dưới, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn cô Lục.
Cô Lục nhìn cô bé nói: "Hay là đi thi thử xem?"
Nếu có thể thi vào đoàn ca múa, sau này chính là người chuyên nghiệp rồi.
Bây giờ đương nhiên bọn họ đều là nghiệp dư, cũng chỉ có thể tham gia một số hoạt động do trường và cung thiếu nhi tổ chức.
Đan Tuệ được cô Lục hỏi bèn không nhịn được rung động.
Cô bé vừa rung động vừa thấp thỏm, nhìn cô Lục hỏi: "Em có thể sao?"
Cô Lục nói: "Các bạn khác trong lớp chúng ta quá sức, nhưng cô cảm thấy có lẽ em không thành vấn đề."
Đan Tuệ cầm tờ báo vô thức siết chặt ngón tay lại.
Sau đó cô bé nhìn cô Lục gật đầu, tràn ngập tự tin nói: "Vậy em đi thử."
Cô Lục nhắc nhở cô bé: "Về nhà thương lượng với cha mẹ em thử."
Nói ra đây không phải là chuyện nhỏ gì, nếu thi đậu, sau này sẽ vào đoàn ca múa học rồi.
Đan Tuệ lại gật đầu: "Vâng ạ."
Cô Lục đưa báo cho Đan Tuệ.
Đan Tuệ xếp báo lại, nhét vào trong cặp sách của mình, chạy về trường.
Cô bé chạy trong gió lạnh cuối thu, trên gương mặt bốc ra khí nóng đỏ rực, hai bím tóc vui vẻ nhảy nhót trên vai.
Về tới trường học, cô bé thở hổn hển, tiếng chuông tan học vang lên.
Các học sinh lao động xong quay lại cất nông cụ, đeo cặp sách tới trước tòa dạy học xếp hàng về nhà.
Đậu Đậu đeo cặp sách cùng Đan Tuệ ra khỏi lớp học, xếp hàng ngay ngắn rời khỏi trường.
Ra khỏi cổng trường, đội nhóm tan học chậm rãi tản ra, các học sinh kết thành từng nhóm riêng ai về nhà nấy.
Dĩ nhiên Đan Tuệ vẫn đi cùng Đậu Đậu, Hà Tử Ngôn theo phía sau cách không xa các cô bé.
Đậu Đậu nhìn ra hôm nay Đan Tuệ vui hơn ngày thường, bèn hỏi cô bé một câu: "Là có chuyện vui gì sao?"
Đan Tuệ mỉm cười nhìn Đậu Đậu nói: "Đoàn ca múa của Hi Thành đang chiêu sinh, em định về nhà thương lượng với cha mẹ em đi đăng ký thi thử xem. Nếu có thể thi vào, sau này em có thể trở thành diễn viên múa chính thức rồi."
Bây giờ cô bé vừa mới qua sinh nhật mười tuổi chưa lâu, chính là độ tuổi tốt nhất để học múa chuyên nghiệp.
Trước kia, tham gia biểu diễn tiết mục ở nhà trẻ, đó được xem như vỡ lòng, mà nửa năm theo cô Lục học là nhập môn tạo nền tảng, gần như luyện chắc căn bản.
Đậu Đậu không hiểu những chuyện này lắm.
Cô bé nhìn Đan Tuệ nói: "Đoàn ca múa ở thành phố, có phải rất khó thi vào không?"
Vào đoàn ca múa cấp thành phố, cảm giác có lẽ khó hơn xin được tuyển chọn làm lính, cho nên có lẽ vô cùng khó thi vào.
Bây giờ người trẻ có hai con đường lớn, tòng quân nhập ngũ và xuống nông thôn.
Người có thể tòng quân nhập ngũ đều không phải người bình thường, thực ra phần lớn đều đến nông thôn tham gia sản xuất sau khi tốt nghiệp.
So ra, nếu thi vào đoàn ca múa cấp thành phố, vậy thì càng không phải người bình thường.
Đương nhiên Đan Tuệ biết điều đó không dễ.
Nhưng cô bé rất lạc quan nói: "Cô Lục nói có lẽ em không thành vấn đề, dù sao em cũng muốn dốc hết sức đi thử xem. Trong đoàn ca múa có giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp hơn, còn có sân khấu lớn hơn, em nên đến đó."
Đậu Đậu khích lệ Đan Tuệ: "Vậy em nhất định phải cố lên!"
Đan Tuệ cũng khích lệ bản thân: "Được!"
Khích lệ xong, Đậu Đậu nghĩ rồi nói: "Vậy nếu em thi đậu, sau này không tới trường nữa sao?"
Đan Tuệ cầm quai cặp sách nói: "Thi đậu thì chắc chắn không tới nữa, vào đoàn ca múa, ngoài luyện tập vũ đạo, cũng phải học tập. Giống như em đây, nếu thi đậu, tuổi còn nhỏ, chắc chắn mấy năm đầu phải vừa luyện tập vừa học hành."
Nghĩ ngợi tình hình như thế, Đậu Đậu bỗng thương cảm than thở: "Vậy chị sẽ rất lưu luyến em."
Nhìn Đậu Đậu như vậy, Đan Tuệ bỗng bật cười: "Khó thi như thế, chưa chắc thi đậu mà."
Đậu Đậu lại nói: "Chắc chắn em có thể đậu! Cố lên!"
Nói xong, hai người cùng cười lên, vẫy tay bước đi trong gió.
Đi một lúc lại quay đầu gọi Hà Tử Ngôn: "Anh mau lên."
"Ồ." Hà Tử Ngôn vội đi nhanh về phía trước.
Ba người vào đại viện, sau khi chia ra hai hướng, Hà Tử Ngôn vẫn đơn độc về nhà một mình.
Đến nhà, cậu bé ở bên ngoài đợi một lúc, đợi Lý Sảng trở về, phụ cô ấy cùng nấu cơm.