Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 348

. Chương 348 -
Mỗi ngày Hà Tử Nhiên đều quay về khá muộn.

Ngày trước cứ cà lơ phất phơ, hôm nay trở về, sắc mặt lại không tốt lắm.

Lúc ăn cơm, Lý Sảng nhìn thằng bé mấy lần, lên tiếng nói: "Làm sao vậy? Đánh nhau với người ta thua rồi?"

Hà Tử Nhiên đáp: "Con chưa từng đánh nhau thua ai."

Lý Sảng: "Ừ, chỉ có con có bản lĩnh."

Hai người còn nói tiếp nữa, ngữ khí sẽ càng không tốt.

Hà Tử Ngôn vội lên tiếng hỏi: "Vậy sao trông anh không được vui lắm?"

Hà Tử Nhiên cúi đầu ăn cơm nói: "Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe tuyển quân, trường trực tiếp không cho con đi."

Nghe vậy, Lý Sảng ngẩng ánh mắt nhìn Hà Tử Nhiên.

Còn là vì nguyên do gì, thực ra không cần hỏi cũng biết rõ trong lòng.

Bởi vì vấn đề thành phần gia đình, cho dù kiểm tra các phương diện đều có thể thông qua, nhưng thẩm tra chính trị nhập ngũ cuối cùng cũng không qua được, trường học vì bớt việc, cho nên trực tiếp ngay cả kiểm tra sức khỏe cũng không cho Hà Tử Nhiên tham gia.

Không nói chuyện, Lý Sảng lại cúi đầu.

Hà Tử Nhiên vẫn vô cùng tức giận, ngừng một lúc lại nói: "Con nên đánh Tôn Tử đó một trận!"

Tôn Tử mà cậu bé nói dĩ nhiên chính là người quản lý chuyện này ở trường.

Lý Sảng và Hà Tử Ngôn không có hứng thú với việc đánh đánh giết giết.

Hà Tử Ngôn lại hỏi Hà Tử Nhiên: "Vậy anh, anh phải xuống nông thôn tham gia sản xuất sao?"

Hà Tử Nhiên thuận miệng hỏi ngược lại một câu: "Không thì sao?"

Không có lựa chọn khác.

Giống với phần lớn học sinh tốt nghiệp khác, cậu bé chỉ có thể xuống nông thôn.

Tắm rửa xong, Trân Trân và Thị Hoài Minh lên giường, ngồi tựa vào đầu giường.

Thị Hoài Minh nắm dây cót trên đồng hồ, vừa nói chuyện vài câu với Trân Trân, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Dĩ nhiên ban đêm đều là người trong nhà.

Trân Trân không xuống giường, trực tiếp nói về phía cửa: "Vào đi."

Cửa phòng mở ra, người đi vào là con gái lớn Đan Tuệ.

Trong tay Đan Tuệ cầm tờ báo, trên mắt nhuốm ý cười, khẽ cắn môi, sau khi đi vào liền đóng cửa lại, đi tới trước giường nhìn Thị Hoài Minh và Trân Trân nói: "Cha mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với hai người."

Thị Hoài Minh đặt đồng hồ sang một bên, nhìn cô bé hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đan Tuệ vươn tay đưa tờ báo tới cho anh, nói thẳng với anh: "Đoàn ca múa Hi Thành đang tuyển sinh, con muốn đi đăng ký."

Thị Hoài Minh nhận báo đọc mục thể lệ tuyển sinh đó.

Đọc xong, anh lại đưa báo cho Trân Trân, Trân Trân cũng xem đại khái một chút.

Đọc xong báo, hai người lại cùng nhìn Đan Tuệ, Trân Trân nói: "Cái này không dễ thi nhỉ?"

Đơn vị như vậy vốn vô cùng khó vào, huống hồ Đan Tuệ còn nhỏ như vậy, thời gian học múa cũng không được dài.

Đan Tuệ gật đầu: "Nhưng con muốn đi thử sức."

Cô Lục nói cô bé có thể, thực ra trong lòng cô bé rất có tự tin.

Trân Trân và Thị Hoài Minh lại đưa mắt nhìn nhau.

Vốn dĩ họ đã nói với nhau rồi, nếu Đan Tuệ có thể kiên trì trong việc học múa này, họ sẽ nghiêm túc đào tạo Đan Tuệ theo hướng này, bây giờ Đan Tuệ lại có suy nghĩ và chí hướng như vậy, đương nhiên họ sẽ ủng hộ.

Trân Trân nhìn Đan Tuệ nói: "Vậy thì đi thử xem sao."

Thất bại cũng không sao cả, dù sao thì cô bé còn nhỏ tuổi, sau này có rất nhiều cơ hội.

Thấy Trân Trân và Thị Hoài Minh ủng hộ mình, Đan Tuệ mỉm cười: "Vậy ngày mai con sẽ đi đăng ký."

Trân Trân cũng cười: "Gấp như vậy à? Vậy ngày mai mẹ xin nghỉ nửa ngày, dẫn con đi."

Đan Tuệ cười càng vui vẻ: "Cảm ơn mẹ!"

Đã nói xong chuyện này, ba người đều vui vẻ.

Đan Tuệ cầm báo quay về phòng của mình, lại vui vẻ đọc thể lệ tuyển sinh đó hai lần.

Đọc xong rồi vươn tay kéo đèn, trực tiếp đặt báo bên gối.

Ngửi mùi báo rồi mỉm cười đi ngủ.

Sáng hôm sau, Đan Tuệ đến trường xin nghỉ phép, Trân Trân cũng đến đơn vị xin nghỉ phép.

Xin nghỉ xong, hai người gặp nhau ở cổng đại viện, Trân Trân đạp xe chở Đan Tuệ đến đoàn ca múa đăng ký.

Đăng ký xong, đi ra từ đoàn ca múa, Trân Trân nói với Đan Tuệ: "Còn nửa tháng nữa, an tâm chuẩn bị nào."

Trân Trân và Thị Hoài Minh không tạo bất cứ áp lực gì cho Đan Tuệ, nhưng bản thân Đan Tuệ muốn làm được tốt nhất, thế là cô bé kéo tay áo của Trân Trân nói: "Mẹ, mẹ có thể đến trường xin phép nghỉ nửa tháng giúp con không, dù sao học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi, con muốn chuyên tâm chuẩn bị trong nửa tháng tiếp theo đây."

Trân Trân suy nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được."

Đan Tuệ bật cười, giọng nói trong veo: "Mẹ ơi, mẹ là tốt nhất!"

Nói xong chuyện này, trước lúc đi làm buổi chiều, Trân Trân bèn đưa Đan Tuệ đến trường xin nghỉ.

Xin nghỉ cũng vô cùng đơn giản, nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng là được.

Xin nghỉ xong, Trân Trân đi làm, Đan Tuệ tự chạy tới cung thiếu nhi.

Nửa buổi chiều, Đan Tuệ vẫn cùng người khác luyện múa.
Bình Luận (0)
Comment