.
Chương 349 -
Luyện múa xong, thay quần áo tập luyện rồi thu dọn đồ đạc, Đan Tuệ chạy tới nói với cô Lục: "Cô Lục, em đã xin trường nghỉ nửa tháng, định chuẩn bị thật tốt để đi thi đoàn ca múa, cô có thể cho em mượn phòng học dùng không?"
"Đương nhiên có thể rồi."
Cô Lục không hề do dự, trực tiếp đưa cho Đan Tuệ chìa khóa của lớp múa.
Đưa chìa khóa xong, cô ấy lại nói với Đan Tuệ: "Nếu cô rãnh, cô cũng tới hướng dẫn cho em."
Đan Tuệ cầm chìa khóa cười nói: "Em cảm ơn cô Lục!"
Xin nghỉ ở trường xong, lại lấy được chìa khóa từ chỗ cô Lục, tiếp theo dĩ nhiên Đan Tuệ sẽ tới phòng học luyện tập mỗi ngày, cho dù là sáng hay chiều. Buổi sáng hầu như đều chỉ có mình cô bé, buổi chiều sẽ có các bạn học.
Thi thoảng cô Lục không bận, buổi sáng cũng sẽ tới hướng dẫn cô bé một lúc.
Chủ nhật, Đan Tuệ cũng không rãnh nghỉ ngơi.
Buổi sáng dậy sớm ăn xong bữa sáng, chào hỏi người nhà, lại đeo cặp sách chạy tới cung thiếu nhi.
Đến phòng học thay quần áo tập luyện vào, đi thẳng tới trước gương vận động làm nóng người.
Lúc này, tiết trời lạnh lẽo, nhưng chẳng mấy chốc cô bé đã luyện tập đầm đìa mồ hôi.
Luyện tới buổi trưa mới nghỉ, về nhà ăn cơm trưa.
Ăn xong bữa trưa, lúc cô bé đến cung thiếu nhi, bị Đậu Đậu chặn lại ở trong con ngõ.
Từ sau khi Đan Tuệ xin nghỉ không đến trường, ngày nào Đậu Đậu cũng rất ít khi gặp được Đan Tuệ.
Ngăn Đan Tuệ lại, Đậu Đậu nhìn Đan Tuệ nói: "Chị đi cùng em ."
Đan Tuệ cười, trực tiếp kéo tay cô bé: "Đi."
Hai cô bé dắt tay nhau, tung tăng cùng ra khỏi con ngõ.
Tới lớp vũ đạo, Đan Tuệ thay quần áo tới trước gương luyện tập.
Đậu Đậu ngồi bên cạnh nhìn cô bé luyện tập, sau đó thi thoảng vỗ tay khen cô bé.
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp.
Chung Mẫn Phân đến nhà bạn chơi, Đan Đồng và Hưng Vũ cũng ra ngoài chơi.
Trân Trân và Thị Hoài Minh không ra ngoài, hai người ngồi dưới cổng vòm phơi nắng, đánh cờ tướng.
Sau khi đánh vài ván, Trân Trân đề nghị với Thị Hoài Minh: "Hay là chúng ta cũng ra ngoài dạo?"
Thị Hoài Minh cất cờ trên bàn cờ vào hộp cờ, hỏi Trân Trân: "Em muốn đi đâu?"
Trân Trân cười nói: "Cung thiếu nhi."
Một phút trước nói xong, một phút sau hai người đã đứng dậy đi.
Hiếm khi nhàn rỗi, hai người cũng không đạp xe, cứ sóng vai tản bộ như vậy, ra khỏi đại viện đi về phía cung thiếu nhi.
Hai người đi dưới ánh nắng, bóng người ngã nghiêng dưới nền đất, bị ánh nắng kéo dài ra.
Dường như bất kể thế sự biến chuyển như thế nào, hai người họ, từ đầu tới cuối vẫn giống hệt như lúc vừa thổ lộ tình cảm ở bên nhau.
Hai người tản bộ nói chuyện, đi tới cung thiếu nhi.
Nhàn rỗi dạo một vòng trên quảng trường, sau đó đến lớp múa tìm Đan Tuệ.
Lúc đi tới lớp múa, đi ngang qua các phòng học khác.
Cho dù là chủ nhật, cũng có những đứa trẻ ôm theo đam mê tới phòng học một mình luyện tập.
Từ ngoài cửa phòng học khác đi tới, Trân Trân đều vô thức nhìn vào trong mấy lần.
Sau đó lúc đến một phòng học trong số đó, Trân Trân bỗng dừng bước, lại lùi lại vài bước.
Lùi tới bên ngoài cửa sổ, cô lấp ló bên ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vào bên trong một lúc.
Thị Hoài Minh quay lại cùng cô, cùng nhìn vào trong phòng học.
Trong phòng học chỉ có một cậu bé chừng mười hai mười ba tuổi, cậu bé đang đứng đối diện bản nhạc nghiêm túc kéo vĩ cầm.
Tiếng đàn du dương trầm bổng, bay ra từ trong cửa sổ, rơi vào tai vô cùng hay.
Nhìn một lúc, nghe một lúc, Trân Trân cười nhỏ tiếng nói: "Hay thật."
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân, ở bên cạnh cô nhỏ tiếng hỏi: "Thích à?"
Trân Trân gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nghe.
Cậu bé kéo xong một khúc, tiếng đàn biến mất.
Hai vợ chồng lại giống như trộm, lén lút vội vàng xoay người đi.
Tiếp theo hai người không dạo quanh các phòng khác nữa, tìm thẳng tới phòng múa.
Đến ngoài phòng múa, nhìn thấy Đan Tuệ đầm đìa mồ hôi luyện tập bên trong, Đậu Đậu thì ở bên cạnh cổ vũ khích lệ cô bé, hai người cũng không lên tiếng quấy rầy hai đứa trẻ này.
Ở ngoài cửa sổ xem một lúc, hai người cũng không nhìn ra được hay dở, lại xoay người đứng bên ban công nói chuyện.
Hôm nay thời tiết tốt, môi trường và bầu không khí ở đây cũng rất tốt, thấp thoáng có thể nghe được tiếng nhạc khúc du dương, cho nên Trân Trân và Thị Hoài Minh đều nói những đề tài đơn giản thư giãn, bóng lưng của hai người trông cực kỳ vui vẻ.
Đậu Đậu chống cằm nhìn Đan Tuệ múa trong phòng.
Nhìn một lúc thì có hơi mệt, cô bé xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy một nam một nữ đứng trên ban công bên ngoài.
Nhìn một lúc, Đậu Đậu lên tiếng nói: "Em xem, bên ngoài có hai người đang hẹn hò ở đó kìa."
Nghe Đậu Đậu nói như vậy, Đan Tuệ cũng xoay đầu nhìn ra, nhưng cô bé nhìn kỹ một lúc lại nói: "Cái gì chứ! Đó là cha mẹ em!"
Biểu cảm của Đậu Đậu bỗng ngơ ngác: "Hả?"