.
Chương 351 -
Dạo trung tâm mua sắm mua chút đồ xong, hai người về tới cổng đoàn ca múa, đợi thêm mười mấy phút, buổi thi kết thúc.
Trân Trân và Thị Hoài Minh ở bên ngoài cổng lớn đợi Đan Tuệ ra, đợi Đan Tuệ ra chạy tới trước mặt, Trân Trân nhìn cô bé lên tiếng hỏi: "Đồng chí Tuệ Tuệ, tối nay muốn ăn gì?"
Đan Tuệ ngẩn ra, không đáp mà hỏi ngược lại: "Tại sao mẹ không hỏi con thi như thế nào?"
Nghe giống như là phụ huynh rất vô trách nhiệm, Trân Trân chỉ đành hỏi: "Vậy con thi như thế nào?"
Đan Tuệ cười nói: "Con cảm thấy.. .những thầy cô đó rất thích con...."
Đan Tuệ là đứa trẻ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, từ nhỏ tới lớn cũng luôn được người khác khen thông minh, khen xinh đẹp, khiến người xung quanh yêu thích, cho nên cô bé luôn rất tự tin với bản thân.
Thấy cô bé nói như vậy, Thị Hoài Minh tự nhiên tiếp lời: "Vậy có phải khả năng thi đậu rất lớn không?"
Đương nhiên Đan Tuệ không cảm thấy mình có thể đậu trăm phần trăm, cô bé hít sâu rồi nói: "Dù sao bây giờ cũng đã thi xong, con cũng cố hết sức rồi, nếu thi trượt… vậy sau này tiếp tục thi!"
Tâm thái như vậy rất tốt.
Trân Trân lại nhìn cô bé hỏi tiếp: "Vậy buổi tối con muốn ăn gì?"
Trên mặt Đan Tuệ ngập tràn nụ cười rạng rỡ, nhìn Trân Trân nói: "Muốn ăn thịt kho mẹ nấu!"
Trân Trân: "Vậy chúng ta đi mua thịt rồi về nhà!"
Ba người không nán lại bên ngoài đoàn ca múa nữa.
Thị Hoài Minh cưỡi xe, Trân Trân ngồi yên sau, ôm eo của Thị Hoài Minh, Đan Tuệ nhỏ con, ngồi trên khung trước của xe, hai tay chống ở giữa cổ xe, hai mẹ con đều quấn khăn len màu nhạt.
Trong lòng ấm áp, gió thổi trên người cũng không cảm thấy lạnh.
Đan Tuệ ngồi trên xe, kéo khăn xuống một chút, lộ ra miệng dễ nói chuyện, kể lại chi tiết toàn bộ quá trình cô bé vừa mới thi cho Trân Trân và Thị Hoài Minh nghe.
Đan Tuệ kể vô cùng nghiêm túc, Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng lắng nghe rất chuyên chú.
Lúc đang nghe, Trân Trân và Thị Hoài Minh thi thoảng đưa ra hồi ứng khẳng định cho Đan Tuệ.
Giữa đường dừng xe mua đồ ăn, lại đạp xe về nhà.
Sau khi tới nhà, Trân Trân và Thị Hoài Minh liền vào bếp, bận rộn nấu cơm tối nay.
Đan Tuệ tới nhà bèn chạy đi tìm Chung Mẫn Phân, cô bé ngồi trước mặt Chung Mẫn Phân, lúc nói chuyện phóng to giọng nói, dùng tay chân ra dấu, lại kể chi tiết toàn bộ quá trình thi hôm nay của cô bé cho Chung Mẫn Phân nghe.
Chung Mẫn Phân nghe xong gật đầu nói: "Tuệ Tuệ nhà chúng ta là tuyệt nhất! Chắc chắn có thể đậu!"
Đan Tuệ nhìn Chung Mẫn Phân cười, giọng nói càng lớn hơn: "Bà nội nhà cháu là tốt nhất! Tốt số một trên đời!"
Tuy chỉ tham gia thi, không phải có được kết quả đậu, nhưng hôm nay trong nhà vô cùng vui vẻ náo nhiệt. Trân Trân và Thị Hoài Minh nấu một bàn thức ăn, mỗi món đều thơm phức.
Cho tới tối, Chung Mẫn Phân và ba đứa nhỏ tắm rửa xong lần lượt đi ngủ, trong nhà không có tiếng ồn ào ríu ra ríu rít của ba đứa nhỏ, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt mới dần nhạt đi.
Tắm rửa thoa kem dưỡng da xong, Trân Trân ngồi xuống mép giường, thả lỏng nói: "Nếu thi đậu, vậy chắc sẽ vui như điên mất?"
Thị Hoài Minh không tiếp lời của Trân Trân, bỗng lại hỏi Trân Trân một câu: "Em có muốn vui vẻ thêm một chút không?"
Vui vẻ thêm một chút?
Nửa đêm nửa hôm, vui vẻ kiểu gì?
Biểu cảm của Trân Trân lập tức trở nên cảnh giác, sau đó dịch người đi nhìn Thị Hoài Minh: "Hôm nay em rất mệt."
Nhìn cô như vậy, Thị Hoài Minh bỗng cười phá lên.
Trân Trân bị anh cười tới khó hiểu, chỉ thấy anh xoay người đi tới bên cạnh tủ quần áo.
Anh mở cửa tủ quần áo vươn tay vào, sau đó cầm ra một cái hộp màu đen dài từ trong tủ quần áo.
Thị Hoài Minh đặt hộp màu đen lên trên bàn, đẩy khóa chụp bên trên, nói với Trân Trân: "Mở ra xem xem."
Bởi vì mệt, vẻ mặt của Trân Trân vốn hơi ngơ, lúc này trong ngơ ngác pha lẫn chút nghi hoặc.
Cô đứng dậy, vươn tay mở chiếc hộp đen trước mặt dưới ánh nhìn của Thị Hoài Minh.
Vừa mở hộp ra, Trân Trân lập tức ngỡ ngàng, vẻ mặt cũng sáng lên.
Cô nhìn thứ bên trong hộp một lúc lâu, sau đó bỗng xoay đầu nhìn Thị Hoài Minh, lại dừng lại một lúc, nôn ra ba chữ: "Đàn vĩ cầm?"
Thị Hoài Minh nhìn cô gật đầu.
Trân Trân mím môi, nhịn một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được, nhếch khóe miệng bật cười lên.
Tuy cô không biết, nhưng khoảnh khắc này, quả thật càng thêm vui sướng.