.
Chương 352 -
Trân Trân nhìn về phía cây vĩ cầm, vươn tay cẩn thận từng li từng tí lấy cây đàn ra khỏi hộp đàn.
Lúc lấy ra cũng vô cùng thận trọng, cầm ở trong tay nhìn một chút rồi lại hỏi Thị Hoài Minh: "Anh lấy ở đâu thế?"
Thị Hoài Minh nhìn cô nói: "Sai người mua."
Trân Trân không cần hỏi cụ thể về giá tiền cũng biết thứ này nhất định là một món đồ xa xỉ.
Thời đại này từ xe đạp tới máy khâu đều là những món đồ xa xỉ chứ đừng nói tới những loại đồ vật bình thường ít khi được thấy như thế này.
Cô bỗng cảm thấy không nỡ, nhìn về phía Thị Hoài Minh nói: "Em không biết về đàn này, lãng phí quá."
Thị Hoài Minh nói: "Chỉ cần em thích thì không có gì là lãng phí."
Đáy mắt và khóe miệng Trân Trân nhịn không được mà hiện lên ý cười.
Ừm, dù sao mua cũng đã mua rồi, cô không nói thêm gì nữa.
Thứ này đối với Trân Trân mà nói là một thứ đồ chơi khá mới lạ, sau khi nhìn xong, cô cầm cây vĩ lên nhìn một chút.
Sau khi nhìn xong cũng không làm gì khác, trực tiếp dùng cây vĩ kéo thử trên dây đàn hai lần.
Vốn dĩ tưởng rằng có thể nghe được tiếng vĩ cầm, kết quả sau khi kéo cây vĩ xong lại không nghe thấy tiếng gì.
Trân Trân có chút sững sờ, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh không tiếp xúc với những thứ này bao giờ nên đương nhiên cũng không hiểu.
Anh đón lấy cây đàn trong tay Trân Trân, cũng kéo thử hai lần nhưng cũng không có âm thanh phát ra.
Thế là vợ chồng hai người họ nhìn nhau, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Sau khi nhìn một hồi, Trân Trân bật cười nói: "Thôi mặc kệ đi, dù sao cũng không biết gì hết."
Thị Hoài Minh nhìn về phía cây vĩ cầm, nhẹ giọng ừm một tiếng: "Cái thứ đồ chơi hiện đại của nước ngoài này thật đúng là có cách thức riêng của nó."
Trân Trân: "Nếu không có cách thức riêng thì chẳng phải ai cũng sẽ chơi được sao?"
Thời gian không còn sớm, Trân Trân và Thị Hoài Minh dĩ nhiên cũng không tiếp tục tìm tòi cách chơi cây đàn đó nữa.
Hai người đặt cây đàn và cây vĩ vào trong hộp, đóng nắp hộp lại rồi cất đi.
Khi Trân Trân lên giường nằm xuống, cô vẫn còn vui vẻ đắm chìm trong cảm giác mới mẻ ấy, mặc dù không kéo ra được âm thanh nào.
Cô nhìn Thị Hoài Minh nói: "Ngày mai em tới thư viện tìm vài quyển sách liên quan tới cách chơi về xem thử."
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh: "Có khi nào xem sách xong cũng không hiểu không nhỉ?"
Thị Hoài Minh đáp: "Xem trước một chút, dù sao em vui là được rồi."
Trân Trân nhẹ giọng nói: “Nếu vẫn không hiểu thì tìm một người biết chơi tới dạy là được."
Thị Hoài Minh: "Ừm."
Hai người vừa trò chuyện về cây vĩ cầm vừa chìm vào giấc ngủ.
Sau khi vào giấc ngủ, Trân Trân còn mơ thấy cô biết kéo vĩ cầm.
Trong mơ tiếng đàn du dương phát ra, lúc sau khi tỉnh lại tiếng đàn vẫn còn quanh quẩn tại trong đầu không quên đi được.
Ăn sáng xong các thành viên trong gia đình cùng đi ra ngoài.
Ngày nghỉ của Đan Tuệ đã kết thúc, lại tiếp tục đeo cặp sách đi học cùng Đậu Đậu.
Đan Đồng, Hưng Vũ cùng Mễ Mễ, Tiểu Mạch, bốn đứa trẻ cùng nhau đi về phía trường mầm non.
Trân Trân đứng chờ A Văn lại gặp chị dâu Trần đang dắt xe ra khỏi viện tử.
Sau khi nở một nụ cười chào hỏi xong, chị dâu Trần nói: "Nghe nói hôm qua Tuệ Tuệ đi thi ở đoàn ca múa rồi?"
Trân Trân cười trả lời: "Đúng vậy ạ, thi xong cũng thấy an tâm hơn."
Chị dâu Trần nói: "Tuệ Tuệ còn nhỏ mà có tư chất, nhất định là có thể thi đậu rồi."
Cười nói vài câu về Đan Tuệ, Trân Trân lại hỏi chị dâu Trần: "Trình Trần nhà chị đâu rồi? Đã có kết quả nhập ngũ chưa ạ?"
Nói đến đây, ý cười trên mặt chị dâu Trần càng rõ hơn, nhìn Trân Trân và A Văn vui vẻ nói: "Có kết quả rồi, Trình Trần nhà chị được phê chuẩn nhập ngũ, hết năm nay sẽ đi."
Không bao lâu nữa là tới Tết Nguyên Đán, nhóm người nhập ngũ hay về quê cũng đều chờ tới sau khi hết năm mới đi.
Mọi người đi cùng thời điểm, cùng vạch xuất phát với nhau nhưng lại đi tới nhiều hướng khác trong cuộc sống.
Mặt trời đỏ rực chậm rãi lên cao sau ngọn cây.
Ánh nắng chiếu xuống, sóng nước lấp lánh trên mặt hồ.
Trình Trần ngồi trên thảm cỏ bên cạnh, ngửa đầu nhìn Hà Tử Nhiên trước mặt đang nghiêm, nghỉ, cúi chào.
Hà Tử Nhiên mặc một bộ quân phục mới tinh, cúi chào trông tinh thần rất phấn chấn.
Biểu diễn xong, Hà Tử Nhiên nhìn Trình Trần hỏi: "Thế nào?"
Trình Trần ngửa đầu nhìn, trực tiếp dựng ngón tay cái lên với Hà Tử Nhiên.