Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 353

. Chương 353 -
Cái này là quân trang của Trình Trần, khi nhận tới tay cậu còn chưa mặc đã đưa cho Hà Tử Nhiên mặc thử bộ quân phục mới.

Sang năm Hà Tử Nhiên muốn đi xuống nông thôn, cũng chỉ thử mặc bộ quân trang mới này thôi chứ cũng không thể mặc nó đi xuống đó.

Hà Tử Nhiên đưa tay ra, Trình Trần bắt lấy tay cậu ấy rồi đứng lên.

Hai người không đi về trường học mà chơi quanh hồ nước một lát, cầm cục đá ném xuống mặt hồ làm nước bắn lên tung tóe.

Ném một viên đá ra tạo thành một chuỗi nhảy trên mặt nước, Trình Trần hỏi Hà Tử Nhiên: "Cậu ghi danh đi đâu vậy?"

Hà Tử Nhiên có chút không để tâm tới, nói: "Tùy tiện báo danh một nơi, đi đâu cũng như nhau cả thôi, dù sao cũng đều là vùng sâu vùng xa."

Trình Trần nhìn cậu ấy, nói: "Đến nông thôn biểu hiện tốt một chút, lập được công hẳn là cũng có thể được tham gia quân ngũ."

Hà Tử Nhiên cười: "Quên đi, từ ngày cha tôi bị giam, đời tôi cứ như vậy thôi."

Trình Trần: "Cậu đừng nản chí như vậy."

Hà Tử Nhiên: “Cái này không gọi là nản chí, đây là tôi đang lạc quan, nhìn nhận vấn đề một cách cởi mở."

Nói xong liền ném hòn đá nhỏ vào trong hồ nước: “Chuyện đó mà không thông suốt thì cũng giống như hòn đá kia thôi, phù..."

Buổi trưa tan tầm cơm nước xong xuôi, Trân Trân cùng Thị Hoài Minh không ở nhà nghỉ ngơi mà cùng nhau đi tới thư viện một chuyến.

Bây giờ bọn nhỏ đã lớn, không có việc gì thì căn bản cũng không dính lấy hai người họ khiến họ càng có nhiều thời gian dành cho bản thân mình hơn.

Hai người đến thư viện tìm sách liên quan tới âm nhạc và vĩ cầm.

Đương nhiên những cuốn tìm được đều là những cuốn cơ bản dành cho người mới bắt đầu nhưng cứ tiện tay lật ra xem một chút lại cảm thấy giống hệt như sách trời.

Khi cầm sách đi ra khỏi thư viện, Trân Trân nhỏ giọng ngượng ngùng nói: "Em từng này tuổi rồi nhưng hoàn toàn không biết gì về âm nhạc, đột nhiên học về vĩ cầm, nếu để cho người biết hẳn là ai cũng sẽ bật cười mất."

Thị Hoài Minh nói: "Mình nghiên cứu để mình chơi được, không cần quan tâm người khác nói thế nào."

Trân Trân ngẫm lại cảm thấy cũng có lý, đơn giản chỉ là cô đang tìm một chút niềm vui trong cuộc sống, mình vui vẻ là được rồi.

Cô đem sách violon về cất ở nhà rồi đi làm cùng A Văn, cũng không nhắc gì tới chuyện mình chơi loại nhạc cụ này.

Cô cũng không nói cho bọn nhỏ và Chung Mẫn Phân, ban đêm sau khi rửa mặt xong, cô ngồi trong phòng cùng Thị Hoài Minh tìm hiểu về mấy cuốn sách đó.

Tối hôm qua là suy nghĩ rồi mò mẫm, hôm nay mượn được sách rồi nên ngồi vừa đọc sách vừa suy ngẫm.

Suy nghĩ một hồi, Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân nói: "Biết rồi, cây đàn này phải bôi nhựa thông lên trên dây đàn thì mới có thể đánh ra âm thanh được."

Trân Trân nghe lời anh nói xong cũng nhìn vào trong hộp đàn, quả nhiên thấy bên trong có một mảnh thông.

Đã tìm ra được cách thức, Trân Trân và Thị Hoài Minh bắt đầu nghĩ tới cách bôi nhựa thông lên trên dây đàn.

Đây là lần đầu tiên đụng tới nên làm gì cũng phải rất thận trọng, động tác bôi nhựa thông cũng vô cùng cẩn thận, xoa xoa từng chút nhựa lên từng dây đàn.

Sau khi bôi nhựa lên dây đàn cuối cùng, Thị Hoài Minh nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Anh đưa cây đàn đã bôi xong nhựa vào tay Trân Trân, bảo cô: "Em thử lại lần nữa xem."

"Vâng." Trân Trân lấy cây vĩ từ trong hộp đàn ra, nhìn xuống cây đàn Thị Hoài Minh mới đưa vào tay mình.

Cô có chút khẩn trương, nhẹ nhàng thở ra rồi cẩn thận đặt cây vĩ lên trên dây đàn, kéo đi kéo về hai lần.

Lần này vĩ cầm quả nhiên phát ra âm thanh của nó.

Trân Trân không kìm được, nhanh chóng mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, vô cùng mừng rỡ.

Đối với người không biết chơi như cô mà nói, có thể kéo được ra tiếng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Trong lòng tràn ngập cảm giác mới lạ vui vẻ khi tiếp xúc với thứ này, Trân Trân lại cùng Thị Hoài Minh học cách kéo vĩ cầm. Kéo được hay không không quan trọng, trước tiên phải học cách kéo đã.

Bày ra tư thế không biết đúng tiêu chuẩn không nhưng dù sao cũng coi như là ổn.

Trân Trân ngồi trên ghế, tay trái nắm lấy cần đàn, đặt cây đàn gác lên trên xương quai xanh bên trái.

Gác lên xong, cô hắng giọng nhìn Thị Hoài Minh nói: "Em đánh nhé."

Thị Hoài Minh ngồi đối diện cô, rất phối hợp nói: "Đánh đi, giờ anh chính là khán giả trung thành nhất của em đấy."

Trân Trân mím mím khóe miệng cười mỉm.

Không nén được ý cười vui vẻ, cô cứ vậy chậm rãi dùng vĩ cầm kéo đi kéo lại hai lần trên dây đàn.
Bình Luận (0)
Comment