.
Chương 354 -
Kéo xong cô cố nén lại ý cười, nhìn Thị Hoài Minh hỏi: "Thế nào?"
Thị Hoài Minh vỗ tay mấy cái: "Quả thực chính là âm thanh của tự nhiên.”
Trân Trân không nhịn được cười nữa, bật cười tới mức bả vai run lên.
Ngay khi cô đang vui vẻ mừng rỡ, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa phòng.
Trân Trân dừng cười trấn định lại cảm xúc còn Thị Hoài Minh đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa liền nhìn thấy Đan Tuệ đứng ở bên ngoài, Thị Hoài Minh hỏi một câu: "Muộn như vậy sao con còn chưa ngủ?"
Đan Tuệ ngửa đầu nhìn anh nói: "Con nghe âm thanh kỳ quái phát ra từ phòng của cha mẹ."
Nói xong cô bé trực tiếp ngó vào trong phòng nhìn, liền thấy cây vĩ cầm Trân Trân đang cầm trong tay.
Ánh mắt của cô bé trợn tròn lên, cất giọng tràn đầy sự kinh ngạc: "Nhà mình lấy vĩ cầm ở đâu thế ạ?"
Thị Hoài Minh trả lời cô bé, nói: "Cha mua cho mẹ của con chơi."
Mua đồ đắt như vậy để chơi ư?
Đan Tuệ lại nhìn về phía Thị Hoài Minh: “Cha, cha thật thiên vị.."
Thị Hoài Minh vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé, thúc giục: "Không có việc gì thì tranh thủ thời gian đi ngủ đi."
Đan Tuệ không muốn đi, lại ngó đầu vào hỏi Trân Trân: "Mẹ, mẹ sẽ lại kéo ư?"
Trân Trân cười nói: "Cha con nói mẹ kéo ra âm thanh của tự nhiên, con nói xem mẹ có thể kéo không?"
Đan Tuệ lại ngửa đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh: "Không nghĩ tới cha lại có thể khoác lác như vậy đấy......"
Thị Hoài Minh tiếp tục nói nhảm với cô bé nữa, trực tiếp nắm lấy vai, xoay người cô bé lại: "Trẻ con thì biết cái gì, đi về ngủ đi."
Đan Tuệ: ......"
Cô bé biết nhiều hơn tuổi đó, được không?
Nhìn Đan Tuệ trở về phòng mình, Thị Hoài Minh nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Tạm thời cũng không thấy buồn ngủ nên sau khi quay lại vẫn tiếp tục nghiên cứu về vĩ cầm cùng Trân Trân.
Sau khi tìm tòi suy nghĩ, hai người cất vĩ cầm đi, lên giường nằm xuống ngủ.
Ánh đèn vụt tắt, cả căn phòng lâm vào bóng tối.
Trân Trân ngáp một cái nói: "Âm nhạc thật là một thứ thần kỳ, không biết ai phát minh ra."
Thị Hoài Minh nói: "Khả năng đã có từ khi con người xuất hiện rồi."
Vì buồn ngủ nên hai người không nói được nhiều đã nhanh chóng ngủ mất.
Ngày kế tiếp vẫn thức dậy trong bình mình, không có gì khác biệt so với ngày hôm qua lắm.
Bởi vì trong nhà bỗng nhiên có thêm một chiếc vĩ cầm cũng như có thêm một thứ đồ chơi mới lạ nên cuộc sống cũng có thêm những điều mới mẻ thú vị, Trân Trân cùng Thị Hoài Minh bắt đầu mỗi ngày cùng ngồi một chỗ nghiên cứu về âm nhạc, học kiến thức nhạc lý cơ bản.
Mỗi buổi tối, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng vĩ cầm truyền ra từ trong phòng của hai người.
Ừm, chỉ là, tiếng của violon thôi.
Ngoại trừ buổi tối đầu tiên Đan Tuệ tới náo một hồi, về sau cũng không tới lần nào nữa.
Cô bé không biết gì về vĩ cầm, mà so với đàn thì cô bé vẫn thích khiêu vũ hơn.
Từ sau khi tham gia tuyển sinh vào đoàn ca múa, cô bé luôn chỉ nghĩ tới tình hình và thông báo trúng tuyển của đoàn.
Ngày đoàn ca múa tuyên bố danh sách trúng tuyển cũng là ngày thứ 2 trường học cho nghỉ đông.
Không đợi Trân Trân và Thị Hoài Minh đưa đi, Đan Tuệ đã trực tiếp kéo theo Đậu Đậu, tự mình chạy tới đoàn ca múa để xem danh sách trúng tuyển.
Giấy thông báo trúng tuyển phát tới tay mọi người còn mất chút thời gian nhưng kết quả đã được công bố ra ngoài.
Đan Tuệ và Đậu Đậu đứng dưới cột thông báo nhìn kỹ, trong lòng Đan Tuệ có chút khẩn trương, vô thức siết chặt tay Đậu Đậu.
Vẫn là Đậu Đậu mắt tinh hơn.
Đan Tuệ còn chưa xem xong, cô bé đã chợt kêu lên: "Thi đậu rồi!"
"!" Trong tâm trí Đan Tuệ bị tiếng kêu của cô bé làm giật thót một cái, liền vội hỏi: "Ở đâu ở đâu?"
Đậu Đậu rút tay đang được Đan Tuệ nắm ra, đưa tay chỉ cho cô bé.
Ánh mắt Đan Tuệ rơi vào hướng ngón tay Đậu Đậu chỉ, quả nhiên thấy được tên của mình.
Thật sự vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn nên cô bé đứng nhìn tên mình xong vẫn sửng sốt một hồi lâu.
Đậu Đậu lại đẩy cô bé hai lần, nói: "Thấy không? Không thấy tên mình hả?"
Đan Tuệ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đậu Đậu, cô bé nhìn Đậu Đậu rồi chớp mắt một hồi, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy Đậu Đậu, kích động đến mức nhảy cẫng lên: "Em thi đậu rồi! Thế mà em thi đậu thật rồi."
Đậu Đậu cũng nhảy lên theo cô bé: "Tuệ Tuệ, em thật tuyệt vời!"