.
Chương 356 -
Lúc này, Đan Huệ không ngờ năm sau phải rời khỏi nhà, mỗi ngày cô bé đều nhận được lời khen và chúc mừng của mọi người. Hiện tại đầu và bụng chỉ có niềm vui, còn có nhung nhớ giấy thông báo trúng tuyển còn chưa tới.
Muốn tự mình đích thân nhận được giấy thông báo trúng tuyển từ tay của bưu tá, cho nên sau đó mỗi ngày Đan Tuệ đều ở nhà, không chạy ra ngoài nữa. Ngay cả mọi người cùng đi họp chợ mua sắm đồ tết, cô bé cũng không đi cùng.
Hôm nay chính là lúc mọi người đều đi họp chợ, cô bé ở nhà phơi nắng cùng Chung Mẫn Phân.
Đan Tuệ nghiêng đầu ngồi bên cạnh Chung Mẫn Phân, dùng tay chống mặt, biểu cảm nghiêm túc nghe Chung Mẫn Phân kể chuyện.
Dĩ nhiên chuyện do Chung Mẫn Phân kể đều là chuyện lúc bà còn nhỏ, khi đó vẫn là xã hội cũ.
Lúc Đan Tuệ đang nghe rất nghiêm túc, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ cổng viện.
Gần như ngay tức khắc, Đan Tuệ lập tức dịch chuyển lực chú ý, nhảy dậy từ trên ghế nói: "Bà nội, giấy thông báo trúng tuyển của cháu tới rồi!"
Nói xong, cô bé chạy tới cửa viện mở cửa.
Nhưng người cô bé nhìn thấy khi mở cửa viện không phải là bưu tá, mà là Lý Sảng.
Đan Tuệ vô thức ngẩn ngơ vài giây, sau đó vội lên tiếng gọi: "Mẹ nuôi!"
Lý Sảng mỉm cười với Đan Tuệ, đưa đồ trong tay tới trước mặt Đan Tuệ, dịu giọng nói: "Mẹ nuôi nghe nói con thi đậu đoàn ca múa rồi, luôn muốn tới thăm con, hôm nay mới có thời gian rảnh, mẹ đã đan cho con một đôi găng tay, xem thử có thích không."
Đó là một đôi găng tay màu đỏ được đan bằng len, sợi len mềm mại, rất mới.
Đan Tuệ mỉm cười vươn tay nhận, đeo vào tay rồi nhìn Lý Sảng nói: "Con rất thích! Cảm ơn mẹ nuôi!"
Lý Sảng cười vui vẻ, trên khóe mắt nhúm lại rất nhiều nếp nhăn.
Cô ấy không định nán lại nói nhiều, nên chỉ nói: "Mẹ nuôi đi về trước, rảnh sẽ lại tới thăm con, nha?"
Đan Tuệ biết, ngoài miệng Lý Sảng nói rảnh sẽ tới thăm cô bé, thực ra vốn sẽ không dễ dàng tới thăm cô bé.
Những năm qua, Lý Sảng vẫn luôn không tiếp xúc nhiều với người khác, đặc biệt là không tiếp xúc với những đứa trẻ như Đan Tuệ bọn họ, cơ bản là không gặp họ, cho dù đã trải qua cải tạo mấy năm, ảnh hưởng liên quan đã không còn lớn như thế nữa.
Hôm nay cô ấy cũng đã suy nghĩ rất lâu mới tới.
Tặng găng tay gì đó đều là chuyện nhỏ, chủ yếu cô ấy muốn đích thân tới thăm Đan Tuệ.
Đơn giản thăm xong, trong lòng cũng thoải mái.
Nói xong, Lý Sảng không nán lại lâu hơn, xoay người rời đi.
Đan Tuệ đứng bên cửa nhìn Lý Sảng, khi Lý Sảng còn chưa đi được mấy bước, cô bé lên tiếng gọi: "Mẹ nuôi."
Lý Sảng dừng bước quay đầu, nhìn Đan Tuệ mỉm cười hỏi: "Hửm, sao vậy?"
Đan Tuệ cũng cười, không nói gì cả, trực tiếp chạy tới trước mặt Lý Sảng, vươn tay ôm eo của cô ấy.
Sau đó cô bé ngẩng đầu lên, nhìn Lý Sảng nói: "Mẹ vĩnh viễn là mẹ nuôi của con."
Lý Sảng ngỡ ngàng, một lúc sau mới giơ tay lên, xoa đầu Đan Tuệ.
Nhìn bóng lưng của Lý Sảng biến mất ở con ngõ, Đan Tuệ xoay người đi vào viện.
Cô bé đi tới dưới mái vòm ngồi xuống, giơ bàn tay đang đeo găng tay đỏ, lại đảo lật nhìn tỉ mỉ.
Găng tay rất đẹp, bên trên mu bàn tay còn đan mấy bông hoa đỏ nhỏ xinh.
Bây giờ mắt của Chung Mẫn Phân cũng mờ đi rất nhiều.
Bà thấy Đan Tuệ đeo găng tay trở về, không cầm giấy thông báo trúng tuyển gì, bèn hỏi một câu: "Người mới tới không phải bưu tá sao?"
Đan Tuệ cũng không che giấu, nhìn Chung Mẫn Phân cười nói: "Không phải, là mẹ nuôi, mẹ đan cho cháu đôi găng tay."
Nói xong, cô bé giơ hai tay lên, trực tiếp đưa tới trước mặt Chung Mẫn Phân, cho bà có thể nhìn rõ.
Lúc cách mạng vừa mới bắt đầu, Chun Mẫn Phân không cho Đan Tuệ nhắc tới Lý Sảng và Hà Thạc.
Bây giờ dĩ nhiên bà cũng không còn căng thẳng sợ hãi quá độ như thế nữa, bà nhìn găng tay của Đan Tuệ rồi nói: "Ừm, đẹp."
Hai bà cháu lại nói vài câu, cửa viện bỗng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Đan Tuệ không quên chuyện giấy thông báo trúng tuyển của mình, nhổm dậy từ trên ghế lần nữa: "Lần này chắc chắn đúng!"
Cô bé đeo găng tay chạy như gió tới cửa viện, vươn tay mở cửa ra.
Lần này, quả nhiên nhìn thấy bưu tá, cô bé lên tiếng hỏi: "Có phải là do đoàn ca múa gửi tới không ạ?"
Bưu tá cầm phong thư nhìn rồi nói: "Đúng vậy."
Trong lòng có niềm vui chắc chắn.
Đan Tuệ vươn tay nhận giấy thông báo, dùng chất giọng giòn tan nói cảm ơn với bưu tá, lại vội xoay người chạy về dưới mái vòm.
Cô bé ngồi xuống ghế, cười nói với Chung Mẫn Phân: "Bà nội, lần này phải!"
Chung Mẫn Phân cũng cười lên: "Cuối cùng lần này cháu cũng vững dạ rồi nhỉ?"
Đan Tuệ cười gật đầu: "Vững rồi vững rồi ạ."
Đan Tuệ cầm giấy thông báo ra, đọc kỹ nội dung bên trên, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Dựa vào tờ giấy thông báo này, năm sau cô bé sẽ có thể chính thức vào đoàn ca múa, trở thành diễn viên múa chân chính.
Cô bé giơ giấy thông báo trúng tuyển lên, hướng về mặt trời.
Ánh nắng hắt lên giấy thông báo, chiếu sáng mỗi một khe hở li ti trên tờ giấy.