Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 357

. Chương 357 -
Trong tiếng pháo, một năm cũ đã kết thúc.

Một năm mới, dùng sự chia li và tạm biệt làm khởi đầu.

Đầu tiên là Trình Trần mặc quân trang mới toanh thẳng thớm, đeo hành lý, rời khỏi Hi Thành làm lính.

Sau đó là Hà Tử Nhiên, cùng với đại bộ đội học sinh tốt nghiệp cấp hai năm nay bước lên tàu lửa, đến nông thôn xa xôi tham gia sản xuất.

Cuối cùng là Đan Tuệ, cô bé cầm giấy thông báo đến đoàn ca múa báo danh, chính thức trở thành thành viên của đoàn ca múa, tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp và nghiêm khắc.

Vào ngày chính thức báo danh, Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng tiễn Đan Tuệ tới đoàn ca múa.

Nhìn bóng dáng bé nhỏ đi vào đoàn ca múa, trong mắt hai người tràn ngập lưu luyến.

Đan Tuệ không có bất cứ lưu luyến gì, vui vẻ thiếu điều muốn bay vào.

Làm xong chuyện của con, hai người đạp xe về nhà.

Trân Trân nghiêng người ngồi trên yên sau xe đạp, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh nói: "Lớn khôn rồi, tự tìm được tổ chức, sau này không cần chúng ta nhọc lòng nữa, bớt việc rồi."

Thị Hoài Minh biết thực ra trong lòng Trân Trân không yên tâm về Đan Tuệ.

Trong lòng anh cũng không yên tâm, nhưng anh không nói gì nhiều, quay đầu nhìn Trân Trân một cái rồi nói: "Nếu đã có thể bớt đi một nỗi lo, bây giờ đúng lúc rảnh rỗi, vậy anh đưa em đến một nơi?"

Câu trước và câu sau có liên quan gì sao?

Trân Trân không nghe rõ, dĩ nhiên nhìn anh hỏi: "Đi đâu vậy?"

Thị Hoài Minh bóp phanh xe, chống một chân xuống đất dừng xe lại, trực tiếp quay đầu nhìn Trân Trân, nói với cô: "Năm ngoái anh nhờ người tìm cho em một giáo viên vĩ cầm, đã nói qua tết sẽ tới, có muốn đi xem thử bây giờ luôn không?"

Trân Trân bỗng ngơ ngác, nhìn Thị Hoài Minh chớp mắt.

Bởi vì khi trước cô tự đọc sách không suy nghĩ ra gì, cho nên quả thật Trân Trân từng nói muốn tìm một giáo viên tới dạy, nhưng đó cũng chỉ là thuận miệng nói như thế mà thôi, dù sao thì đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, kết quả không ngờ Thị Hoài Minh thật sự tìm cho cô một giáo viên.

Thấy cô ngẩn ngơ, Thị Hoài Minh lại hỏi: "Không muốn đi?"

Đương nhiên không phải, Trân Trân vội gật đầu: "Muốn!"

Thị Hoài Minh đạp xe chở Trân Trân tới một khu dân cư.

Dừng xe trong con ngõ, Trân Trân nhảy xuống từ yên sau xe, Thị Hoài Minh nhấc chân xuống xe, dựng xe sang một bên bỏ chân chống xuống, sau đó dẫn Trân Trân tới trước cửa viện một hộ gia đình đập cửa.

Tiếng đập cửa vang lên, trong viện truyền ra một tiếng: "Cửa không khóa, vào đi."

Thị Hoài Minh dẫn Trân Trân vào viện, đúng lúc một người đàn ông trẻ độ chừng ba mươi tuổi từ trong nhà đi ra.

Trước kia chưa từng gặp mặt, cũng không biết đối phương là ai, Thị Hoài Minh tự giới thiệu bản thân trước: "Chào anh, tôi họ Thị, năm ngoái đã nhờ người nói qua, qua năm sẽ tới học vĩ cầm, là ở đây nhỉ?"

Nói như vậy, dĩ nhiên người đàn ông trẻ đã biết.

Anh ta lập tức khách sáo, hơi khom người nói: "Chào thủ trưởng, là ở đây, là ở đây."

Chào hỏi với Thị Hoài Minh xong, lại chào Trân Trân, Trân Trân cười đáp: "Chào anh."

Chào hỏi qua lại xong, người đàn ông trẻ lập tức dẫn Thị Hoài Minh và Trân Trân vào nhà.

Vào nhà mời Thị Hoài Minh và Trân Trân ngồi xuống, pha hai ly trà bưng tới.

Ngồi xuống bên cạnh, người đàn ông trẻ cười nói: "Không biết hôm nay thủ trưởng tới, tiếp đãi không chu toàn mong anh lượng thứ."

Thị Hoài Minh không phải tới làm khách, uống ngụm trà rồi hỏi anh ta: "Ở đây ai dạy vĩ cầm vậy?"

Nhắc tới chuyện này, người đàn ông trẻ lại bày ra dáng vẻ phản ứng chậm.

Anh ta vội vàng nói: "Chính là tôi chính là tôi, ngại quá quên tự giới thiệu, tôi họ Vương."

Gặp được người, Thị Hoài Minh đã biết.

Thầy Vương này dạy học ở cung thiếu nhi, dạy những đứa trẻ kia chơi đàn vĩ cầm.

Nếu đã là anh ta, dĩ nhiên Thị Hoài Minh cũng không tán gẫu vòng vo với anh ta, nói thẳng với anh ta chuyện học vĩ cầm.

Vốn dĩ học vĩ cầm là phải xem tư chất và thiên phú, hơn nữa cần học ở độ tuổi rất nhỏ, nhưng tình huống hôm nay quá đặc biệt, cho nên thầy Vương cũng hoàn toàn không dựa vào những thứ này.

Thị Hoài Minh hỏi anh ta: "Chúng tôi như thế này có thể học không?"

Anh ta quả quyết gật đầu như gà mổ thóc: "Có thể có thể có thể."

Thấy thầy Vương rất căng thẳng, Trân Trân lại cười nói: "Thầy cũng không cần căng thẳng quá, tôi cũng chỉ học chơi thôi, không có yêu cầu cực kỳ cao gì, có thể đơn giản kéo được một ca khúc, tôi đã rất vui rồi."

Thầy Vương lại gật đầu nói: "Chuyện này chắc chắn là được."

Hai bên đối mặt nói xong chuyện học đàn, dĩ nhiên lại hẹn thời gian học đàn.
Bình Luận (0)
Comment