Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 358

. Chương 358 -
Trân Trân chỉ vô cùng thuần túy học theo sở thích hứng thú, cho nên đã hẹn mỗi chủ nhật sẽ tới học nửa ngày.

Lúc đi, Trân Trân còn cười nói với thầy Vương: "Tôi không có áp lực, thầy cũng không cần có áp lực."

Thầy Vương vẫn gật đầu lia lịa như thế: "Tôi cũng không có áp lực."

Họ đạp xe rời khỏi khu dân cư.

Trân Trân ngồi trên yên sau xe, lên tiếng nói với Thị Hoài Minh: "Thầy giáo này nhỏ hơn em nhiều như vậy, có lẽ thầy ấy cũng là lần đầu tiên gặp phải người lớn tuổi như em, còn tới học vĩ cầm."

Thị Hoài Minh nói: "Chỉ cần thích, chỉ cần có hứng thú, bảy mươi tuổi cũng có thể học, chúng ta cũng không hi vọng trở thành bậc thầy gì."

Trân Trân bật cười nói: "Cũng chỉ có anh cái gì cũng ủng hộ em, mặc kệ thích hợp hay không, kỳ quái hay không."

Trước đây ủng hộ cô học đại học, ủng hộ cô viết văn, bây giờ lại ủng hộ cô học vĩ cầm.

Mặc kệ những chuyện này có không thích hợp, không ra sao trong mắt người khác bao nhiêu, anh cũng sẽ vô cùng kiên định nói với cô: "Mình thích là được, mặc kệ người khác nhìn thế nào, nói thế nào."

Thị Hoài Minh đang đạp xe nói: "Em là vợ anh, anh không ủng hộ em, ai ủng hộ em?"

Trân Trân ngồi ở phía sau mỉm cười, giơ tay ôm eo anh.

Sau khi đến nhà thầy Vương, cuộc sống của Trân Trân lại có thêm một nội dung mới mẻ, mỗi chiều chủ nhật, cô đều sẽ đến nhà thầy Vương học vĩ cầm, học kiến thức âm nhạc liên quan.

Mà mỗi tuần khi cô đi, Thị Hoài Minh cũng đều sẽ đi cùng cô.

Thị Hoài Minh đạp xe chở cô, giúp cô xách đàn vĩ cầm, lúc cô học hành nghiêm túc dưới sự hướng dẫn của thầy Vương, anh sẽ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn và lắng nghe, giống như là bạn học cùng.

Thầy Vương sợ anh, mỗi lần lên lớp, đều căng thẳng giống như học sinh tiểu học.

Trân Trân không nhìn ra Thị Hoài Minh có bao nhiêu hứng thú với đàn vĩ cầm.

Hôm nay học đàn xong, đi từ nhà thầy Vương ra, đạp xe ra khỏi con ngõ, nhìn trước sau không có người, Trân Trân ngồi ở yên sau hỏi Thị Hoài Minh: "Có phải anh thấy thầy Vương là đàn ông, cho nên mỗi lần đều đi cùng em không?"

Thị Hoài Minh vô cùng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh nhỏ nhen như vậy sao?"

Trân Trân tiếp tục hỏi ngược lại trên câu hỏi của anh: "Anh không có sao?"

Thị Hoài Minh cười một cái: "Được, vậy thì là có đi."

Trân Trân cũng cười, không nói anh nữa.

Dù sao thì Trân Trân cũng lớn tuổi, lại vốn không có khiếu với âm nhạc, cho nên học chơi đàn vĩ cầm không dễ dàng.

Mỗi chủ nhật, cô tới chỗ thầy Vương học một buổi, bình thường tan làm về nhà, lúc rảnh rỗi sẽ củng cố kiến thức đã học, lấy vĩ cầm ra tiện tay luyện một chút.

Đương nhiên cô không có áp lực gì, cũng không nóng vội, cho nên quá trình học tập vẫn rất vui.

Học như vậy khoảng gần nửa năm, cô mới có thể thành thạo luyện chơi ra một bài 《 Ngôi sao nhỏ 》.

Nhưng chút thành quả nhỏ này đã khiến cô rất hài lòng, trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu.

Hôm nay học đàn xong, từ nhà thầy Vương về, Trân Trân vẫn luôn ngâm nga bài 《 Ngôi sao nhỏ 》.

Sau khi ăn cơm tối xong, cô lại trịnh trọng gọi Thị Hoài Minh, Chung Mẫn Phân, Đan Đồng và Hưng Vũ ngồi lại một chỗ, lấy đàn vĩ cầm ra nói với họ: "Học gần nửa năm rồi, hôm nay em sẽ chính thức diễn tấu một khúc cho mọi người."

Mỗi ngày, người nhà đều có thể nghe thấy Trân Trân luyện đàn trong nhà.

Lúc mới đầu, cô toàn kéo tạp âm, sau đó mới dần dần nghe ra có hơi giống âm nhạc.

Nhưng tới bây giờ vẫn chưa chân chính nghe Trân Trân kéo một khúc nhạc.

Đan Đồng rất mong chờ nhìn Trân Trân hỏi: "Mẹ, mẹ biết rồi sao?"

Trân Trân cười nói với Đan Đồng: "Thầy giáo nói rồi, môn này không học bảy tám năm tới mười năm, căn bản không học được gì, bây giờ mẹ miễn cưỡng có thể được coi là nhập môn, cho nên hôm nay sẽ kéo một khúc nhập môn cho mọi người nghe."

Hưng Vũ trực tiếp vỗ tay khuyến khích: "Mẹ cố lên!"

Không nói nhiều nữa.

Trân Trân cười đặt cung đàn lên dây đàn.

Âm thanh từ trên dây đàn truyền ra, trở thành khúc điệu đẹp đẽ êm tai.

Đan Đồng và Hưng Vũ cùng lắc đầu trái phải theo tiết tấu.

Đợi sau khi Trân Trân kéo xong một lần, hai đứa trực tiếp hát theo: "Chớp nháy chớp nháy sáng lấp lánh..."

Chung Mẫn Phân lãng tai nên không thể nghe rõ toàn bộ, hơn nữa bà cũng không biết hát, chỉ cười ở bên cạnh hóng náo nhiệt.

Trân Trân kéo xong, đặt cung đàn xuống.
Bình Luận (0)
Comment