.
Chương 359 -
Đan Đồng và Hưng Vũ lập tức vỗ tay cho Trân Trân: "Mẹ tuyệt quá!"
Trân Trân được khen nên rất ngượng, cười nói: "Bây giờ mẹ chỉ biết bài này, kéo cũng không được hay lắm, đợi sau này biết bài khác, mẹ sẽ kéo bài khác cho các con nghe, có được không?"
Đan Đồng và Hưng Vũ đồng thanh nói: "Được ạ!"
Kéo đàn xong đã muộn, có thể tắm rửa đi ngủ rồi.
Đan Đồng và Hưng Vũ tắm trước, Chung Mẫn Phân và Trân Trân, Thị Hoài Minh tắm muộn hơn một chút.
Lúc Đan Đồng và Hưng Vũ tắm, Trân Trân ở trong phòng lại kéo thêm hai lần bài Ngôi sao nhỏ.
Kéo xong, lúc đang cất vĩ cầm vào trong hộp đàn, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Thị Hoài Minh đi mở cửa, chỉ thấy Chung Mẫn Phân đứng bên ngoài.
Trong tay Chung Mẫn Phân cầm một phong thư, trực tiếp đưa cho Thị Hoài Minh rồi nói: "Mẹ quên mất, hôm nay bưu tá đã đưa thư tới, nói là Linh Linh gửi."
Thị Hoài Minh nhận thư nhìn một cái, xác nhận là Thị Đan Linh gửi.
Thế là anh cầm thư vào phòng, kéo ghế bảo Chung Mẫn Phân ngồi xuống, anh ngồi xuống bên cạnh Chung Mẫn Phân, bóc thư ra ở trước mặt Chung Mẫn Phân, đọc lớn nội dung trong thư.
Thị Đan Linh tham gia đội trị liệu lưu động đã tròn hai năm rồi.
Trong hai năm qua, cô ấy vẫn luôn gửi thư về định kỳ, đều nói những chuyện vặt vãnh, báo tin vui không báo chuyện buồn.
Nhưng lần này trong thư không chỉ nói những chuyện nhỏ, còn có một chuyện rất quan trọng.
Chung Mẫn Phân nghe được trọng điểm, sau khi nghe xong, bà nhìn Thị Hoài Minh hỏi: "Có phải trong thư nói Linh Linh sắp về rồi không?"
Thị Hoài Minh cầm thư trong tay, lại lướt qua một lượt, gật đầu nói: "Mẹ, đúng vậy, Linh Linh quay về tham gia phân công."
Chung Mẫn Phân liên thanh nói: "Phân công tốt, phân công tốt."
Phân công là chuyện tốt, nhưng không biết trường sẽ phân công kiểu gì.
Rửa mặt xong trở về giường ngồi, Trân Trân lại nối tiếp chủ đề nói: "Bây giờ Linh Linh cũng được coi là đã tiếp nhận xong tái giáo dục bần nông và trung nông rồi, không biết trường sẽ phân công tốp sinh viên tốt nghiệp của họ như thế nào."
Thị Hoài Minh nói: "Tốt nhất đương nhiên là có thể ở lại Hi Thành."
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, suy nghĩ một lúc: "Anh giúp nó thử?"
Thị Hoài Minh cũng suy nghĩ một lúc: "Để anh xem thử."
Nghỉ hè tới trong cái nóng bức.
Sau khi trong khuôn viên của trường học yên ắng trống không, những nơi khác trong tỉnh lại náo nhiệt hơn hẳn.
Bọn trẻ tạo thành tốp ba tốp năm, rong chơi khắp nơi trong tỉnh.
Đoàn ca múa không có nghỉ hè, Đan Tuệ đương nhiên vẫn ở trong đoàn.
Tất nhiên trong đoàn bình thường cũng có ngày nghỉ, nếu trong đoàn không có việc gì cần làm, Đan Tuệ cũng đều sẽ về nhà vào ngày nghỉ, ở nhà một hôm.
Hôm nay từ trong đoàn trở về, vừa đi tới cổng đại viện, đúng lúc gặp Thị Đan Linh mới về.
Đan Tuệ nhìn thấy Thị Đan Linh trước, dĩ nhiên lên tiếng gọi trước: "Chị!"
Thị Đan Linh nghe tiếng bèn quay đầu.
Nhìn thấy Đan Tuệ, cô ấy lập tức mỉm cười: "Tuệ Tuệ!"
Hai người đi tới trước mặt nhau, Thị Đan Linh đánh giá Đan Tuệ từ trên xuống dưới, cười nói: "Đã thành cô gái rồi."
Hai năm nay, Đan Tuệ lớn khá nhanh, quả thật cao hơn lúc Thị Đan Linh đi một khúc.
Cô bé cũng cười nói: "Có thể do nhảy múa dễ cao lên."
Hai chị em không đứng lâu ở cổng, xoay người cùng đi vào đại viện.
Hai người đi sóng vai nhau, Thị Đan Linh lại hỏi Đan Tuệ: "Nghe nói cuối năm năm ngoái em đã thi vào đoàn ca múa, bây giờ cảm thấy như thế nào? Đã lên sân khấu biểu diễn chưa?"
Đan Tuệ lắc đầu: "Em vừa mới vào được nửa năm, vẫn còn sớm để lân sân khấu."
Thị Đan Linh vẫn cười nói: "Cũng không cần vội, chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Đan Tuệ cũng thực sự không vội, bây giờ cô bé vẫn muốn luyện tập thật tốt trước.
Cô bé kể cuộc sống ở đoàn ca múa với Thị Đan Linh, thở dài thườn thượt nói: "Chị, chị không biết, nửa năm ở trong đoàn, mỗi ngày không phải tập luyện thì là học tập, quy tắc nhiều, kỷ luật nghiêm, sắp mệt chết rồi, vẫn là đi học thoải mái."
Thị Đan Linh bật cười: "Chị nhớ em ghét đi học nhất."
Đan Tuệ suy sụp: "Em sai rồi, trường học vẫn tốt hơn."
Thị Đan Linh cố ý nhìn cô bé nói: "Vậy em nói với đoàn là em muốn trở về đi học."
Đan Tuệ lại cười lên: "Vậy em không muốn, khó khăn lắm mới thi đậu, vẫn chưa được lên sân khấu nữa."
Biết là cô bé chỉ thuận miệng nói vậy, Thị Đan Linh cũng bật cười.
Hai người nói chuyện đã vào tới con ngõ.
Đan Tuệ lại hỏi Thị Đan Linh: "Chị, đã có kết quả phân công chưa?"
Thị Đan Linh lắc đầu: "Vẫn phải đợi thêm vài ngày nữa, cũng không biết sẽ phân tới đâu."
Đan Tuệ: "Nếu chị có thể ở lại Hi Thành thì tốt rồi."
Thị Đan Linh: "Chị cũng muốn thế."
Ai không muốn chứ.