.
Chương 364 -
Sau khi có kết quả kiểm tra của bệnh viện, bác sĩ lắc đầu.
Sau khi về nhà, Thị Hoài Minh và Trân Trân thu xếp hành lý cho Chung Mẫn Phân.
Đứng trên đài ở ga tàu lửa, hứng cơn gió màu đông lạnh lẽo, Trân Trân và Thị Hoài Minh căn dặn Thị Đan Linh và Chu Cát Minh: "Trên đường nhất định phải chăm sóc bà nội thật tốt, biết chưa?"
Thị Đan Linh và Chu Cát Minh đáp lại nhiều lần: "Chú ba thím ba, hai người yên tâm đi ạ."
Họ đều là người hai mươi mấy tuổi, cũng không phải là con nít gì, chút chuyện này vẫn có thể làm được.
Nhưng Trân Trân và Thị Hoài Minh đâu thể thật sự yên tâm được, lúc nhìn Thị Đan Linh và Chu Cát Minh đỡ Chung Mẫn Phân lên xe lửa, họ vẫn nói với theo: "Chăm sóc bà nội thật tốt, không được rời khỏi một bước."
Đợi xe lửa đi xa khỏi tầm mắt, lòng hai người vẫn cứ thấp thỏm.
Lảo đảo trong cơn gió đông lạnh lẽo này, miên man bất định.
Sau khi hai quả tim đung đưa lơ lửng suốt ba tháng, cuối cùng vẫn rơi vỡ xuống đất.
Tháng tư, Thị Hoài Chung gửi điện báo từ nông thôn tới --【 Mẹ bệnh nặng rồi 】
Trên đường ngồi xe lửa về, Trân Trân luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi về sau, giống như thời gian không ngừng qua đi trong cuộc đời này.
Họ phải làm sao mới có thể học được cách từ biệt đây?
Dường như mặc kệ đã trải qua bao nhiêu cuộc phân ly, vẫn không biết cách đối diện với sự từ biệt.
Lần gặp mặt cuối cùng này.
Rốt cuộc phải đối diện như thế nào đây?
Vào ngày kết thúc tang sự của Chung Mẫn Phân, trên trời mây đen như chì.
Trân Trân và Thị Hoài Minh sóng vai đứng trước mộ, lúc nâng mắt, bỗng thấy phía chân trời xa xăm, ánh nắng phá tan tầng mây tăm tối, chiếu xuống từng tia một, chiếu sáng nửa bên chân trời.
Tuy nói phải loại bỏ tất cả phong kiến mê tín.
Nhưng Trân Trân vẫn tin, đó là đường đến thiên đường của một người.
Tháng chín, trời vào thu.
Vừa trút một trận mưa lớn, bầu trời xanh như được giội rửa.
Cả thành phố đều ướt nhẹp, mặt trời lộ ra khỏi tầng mây, chiếu sáng mỗi một góc ẩm ướt.
Trên đường tan học, có một cô gái chỉ lên bầu trời reo: "Nhìn kìa, có cầu vồng!"
Nghe thấy câu reo hò này, mọi người đều xoay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy cầu vồng cong cong treo nơi chân trời.
"Oa, đẹp quá."
"Hóa ra trên đời này thật sự có cầu vồng."
"Tớ lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng."
......
Đan Đồng và Hưng Vũ cũng ở trong nhóm, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cầu vồng rực rỡ này.
Buổi tối về nhà ăn cơm, Hưng Vũ hưng phấn hỏi Trân Trân và Thị Hoài Minh: "Cha mẹ, hôm nay hai người có nhìn thấy cầu vồng trên trời không? Một cái cầu vồng cực kỳ dài, hình bán nguyệt, cực kỳ đẹp."
Nghe Hưng Vũ nói xong, Trân Trân bày tỏ nuối tiếc: "Vậy sao? Mẹ không chú ý tới."
Thị Hoài Minh cũng nói: "Cha cũng không nhìn thấy, vẫn là các con có nhãn phúc."
Hưng Vũ lại cười nói: "Trên trời xuất hiện cầu vồng, chắc chắn có chuyện tốt sắp tới."
Đan Đồng nói cậu bé: "Anh đừng nói bậy, đây là mê tín dị đoan."
Hưng Vũ bĩu môi, không nói gì nữa.
Thị Hoài Minh nhìn cậu bé, bỗng nhiên mở miệng nói: "Các con đừng nói, thật sự có chuyện tốt xảy ra."
Vốn dĩ anh không định nói, nhưng đã nói tới đây rồi, anh nghĩ nói cũng không sao.
Trân Trân, Đan Đồng và Hưng Vũ đều tò mò, nhìn Thị Hoài Minh.
Hưng Vũ hỏi: "Cha, chuyện tốt gì ạ?"
Thị Hoài Minh hắng giọng, sau đó nhìn Trân Trân nói: "Trên tổ chức quyết định sửa án cho Hà Thạc, văn bản thông báo đại khái sẽ tới vào mấy ngày nữa, trong vòng một tuần, có lẽ Hà Thạc có thể ra ngoài rồi."
Nghe xong lời này, Trân Trân ngẩn người, bất động rất lâu.
Cô không bình tĩnh giống như Thị Hoài Minh, trái tim cô đã sắp nhảy khỏi lồng ngực vào khoảnh khắc này.
Cô thậm chí cảm thấy có phải mình nghe lầm không, nuốt nước bọt điều chỉnh nhịp thở, lại hỏi: "Anh nói gì?"
Hưng Vũ và Đan Đồng không có cảm xúc dao động gì với chuyện này, dù sao khi đó chúng vẫn còn rất nhỏ.
Đan Đồng nhìn Trân Trân nói: "Cha nói, cha của anh Tử Ngôn, được sửa án rồi."
Hưng Vũ tiếp lời: "Trong vòng một tuần sẽ có thể được thả."
Đương nhiên Trân Trân nghe rõ, nhưng cô vẫn không biết nên bày tỏ tâm trạng mình như thế nào.
Hoặc nói bản thân cô cũng không nói rõ bây giờ tâm trạng của mình như thế nào.
Vừa muốn khóc vừa muốn cười, hỗn loạn rối ren.
Thị Hoài Minh lại nói với cô và Đan Đồng, Hưng Vũ: "Văn bản thông báo vẫn chưa ra, đừng ra ngoài nói lung tung đã."
Trân Trân, Đan Đồng và Hưng Vũ cùng gật đầu: "Vâng, chắc chắn không nói."
Trân Trân hít sâu, ý cười lộ trên mặt càng nhiều hơn.