Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 366

. Chương 366 -
Lúc mặt trời lặn đi, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, cô ấy chợt run lên.

Cửa chỉ khép hờ, cô ấy quay đầu nhìn ván cửa đứng im một lúc lâu, mới chỉnh lại sắc mặt đi mở cửa.

Mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hà Thạc đứng bên ngoài.

Rõ ràng anh đã sửa sang lại trước khi về, râu trên mặt đã cạo sạch sẽ, tóc trông như vừa mới gội, trên người mặc bộ quần áo cũng mới giặt, tuy cả người trông tang thương già nua, nhưng lại rất sạch sẽ.

Nước mắt ầng ậng trong hốc mắt, Lý Sảng lên tiếng nói: "Về rồi à."

Muốn dùng giọng rất bình thường và bình thản, kết quả giọng phát ra lại khàn đi nghiêm trọng, còn mang theo chút tắc nghẽn.

Hà Thạc vào nhà với Lý Sảng, Lý Sảng theo thói quen đóng cửa lại.

Sắp tới chạng vạng rồi, cửa lại khép hờ, ánh sáng trong nhà khá tối.

Sau khi vào nhà, Hà Thạc nhìn xung quanh, ánh mắt quét tới mỗi một góc tối tăm trong căn nhà nhỏ chật chội này.

Không cần hỏi nhiều, nhìn xong tự nhiên cũng biết những năm qua Lý Sảng nuôi hai đứa con, phải sống cuộc sống như thế nào.

Nhưng anh không nói lời bi ai gì, bỗng vươn tay ôm Lý Sảng vào lòng, nói: "Nào, chồng ôm một cái."

Ngữ khí phát ra giống như anh ấy vẫn là người đàn ông ý khí phong phát, rạng rỡ tươi tắn ngày xưa đó.

Càng giống như anh ấy chưa từng trải qua điều gì, chỉ là ra ngoài công tác một chuyến.

Anh ấy vẫn còn có thể ung dung không đứng đắn như thế.

Lý Sảng muốn đẩy anh ấy ra nói "cút", rốt cuộc vẫn không nói ra được.

Cô ấy nằm trong lòng Hà Thạc, nước mắt lập tức tuôn trào, nhịn suốt nửa ngày, âm mũi rất nặng lên tiếng: "Thật sự kết thúc rồi sao?"

Đây thật sự không phải đang nằm mơ chứ? Cô ấy sợ hãi mơ xong tỉnh dậy lại không có gì cả.

Hà Thạc khẽ ừ một tiếng ở đỉnh đầu cô ấy: "Kết thúc rồi."

Anh ấy cũng sẽ không để cô ấy và con chịu khổ nữa.

Chạng vạng, Hà Tử Ngôn và Đậu Đậu tan học cùng trở về.

Từ sau khi Đan Tuệ đến đoàn ca múa, lúc tan học chỉ có Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn đi cùng.

Bây giờ hai đứa đã là học sinh cấp hai rồi, đang học học kỳ thứ hai của lớp sáu.

Đậu Đậu hỏi Hà Tử Ngôn: "Thông báo sửa án của cha anh còn chưa xuống sao?"

Hà Tử Ngôn lắc đầu nói: "Vẫn chưa."

Đậu Đậu nói: "Có lẽ sắp rồi."

Dĩ nhiên Hà Tử Ngôn hi vọng càng nhanh càng tốt, nhưng lại không dám mong đợi quá đáng.

Cậu bé lớn lên trong hoàn cảnh ngột ngạt, chuyện dám làm không nhiều, lời dám nói không nhiều, ngay cả chuyện dám nghĩ cũng không nhiều.

Đối với họ mà nói, cuộc sống không trở nên tồi tệ hơn đã là tốt rồi.

Đâu dám hi vọng gì về cuộc sống có một ngày có thể thật sự tốt lên.

Vào đại viện, tách ra với Đậu Đậu, Hà Tử Ngôn về nhà một mình.

So với Hà Tử Nhiên, cậu bé là đứa trẻ cực kỳ đỡ lo lại hiểu chuyện, mấy năm qua, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn về nhà, trước giờ chưa từng gây chuyện bên ngoài, cũng không khiến Lý Sảng nhọc lòng nhiều.

Đi tới trước nhà, cậu bé nhìn thấy trên dây phơi đồ đang treo vài bộ quần áo, vươn tay lấy xuống.

Bây giờ thời tiết còn nóng, quần áo mặc cũng khá mỏng, cho nên phơi nửa ngày là khô rồi.

Cậu bé thu hết quần áo khô xuống, ôm vào trong ngực về nhà.

Đến trước cửa, vừa giơ tay đẩy cửa ra đã nhìn thấy trong nhà có thêm một người.

Người này đương nhiên chính là cha Hà Thạc của cậu bé, người mà tháng nào cậu bé cũng chỉ có thể vội vã thăm nửa tiếng, cái người vừa nãy cậu bé còn nhắc tới với Đậu Đậu.

Hà Tử Ngôn ngẩn người không thốt nên lời.

Lý Sảng thoát khỏi ngực Hà Thạc, giơ tay lau nước mắt, hít mũi nói: "Tan học rồi à."

Thấy cậu bé vẫn còn ngẩn ngơ, Hà Thạc cười nói: "Sao vậy? Không nhận ra cha con rồi?"

Lúc này, Hà Tử Ngôn có chút hồi thần lại.

Môi mấp máy, một lúc lâu mới phun ra một chữ: "Cha...."

Hà Thạc giơ tay xoa đầu cậu bé, ngữ khí nhẹ nhàng: "Cha về rồi."

Hà Tử Ngôn lập tức bật khóc, hơn nữa còn là kiểu khóc suy sụp không thành tiếng.

Hà Thạc ầng ậng nước mắt, cố nén không cho mình khóc theo, cố gắng cười ôm Hà Tử Ngôn vào lòng, nói cậu bé: "Đã lớn như vậy rồi, đều là nam tử hán rồi, sao còn khóc ỉ ôi."

Hà Tử Ngôn khóc tới mức không thốt nên lời.

Cho tới khi ngồi xuống ăn cơm, cậu bé vẫn đang lau nước mắt.

Cuối cùng cũng có thể nói thành lời, cậu bé hơi nghẹn ngào nói: "Nếu anh ở nhà thì tốt rồi."

Cho dù Hà Tử Ngôn không nhắc, trong lòng Hà Thạc cũng rất nhớ Hà Tử Nhiên.

Hà Tử Nhiên xuống nông thôn tham gia sản xuất đã bốn năm, những năm qua vẫn chưa về lần nào, cũng chỉ thi thoảng gửi thư về.

Trong thư cũng không nói nhiều, không biết mấy năm nay cậu sống ở nông thôn như thế nào.

Hà Thạc nhìn Hà Tử Ngôn nói: "Ăn cơm xong chúng ta cùng viết thư cho anh con."

Hà Tử Ngôn hít mũi gật đầu: "Vâng."
Bình Luận (0)
Comment