.
Chương 367 -
A Văn và Trân Trân đều biết hôm nay Hà Thạc về, nhưng cũng không đi tìm Lý Sảng.
Hà Thạc chia ly với người nhà nhiều năm như vậy, tối nay, để gia đình ba người họ nói chuyện đi.
Buổi tối, luyện vĩ cầm xong, Trân Trân cùng Thị Hoài Minh lên giường ngủ.
Chủ đề nói chuyện chung quy không thoát khỏi Lý Sảng và Hà Thạc, Trân Trân nói với Thị Hoài Minh: "Cuối cùng chị Lý Sảng cũng vượt qua được rồi."
Phải biết, ở thời đại này, rất nhiều gia đình sụp đổ, cuối cùng gia đình có thể đoàn viên không nhiều.
Thị Hoài Minh nói: "May mà Hà Thạc lạc quan, gắng gượng được."
Người không gắng gượng được rất nhiều.
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, lại hỏi: "Trên tổ chức nói thế nào, hồi phục nguyên chức không?"
Thị Hoài Minh lắc đầu: "Vẫn chưa có tin xác định, đoán chừng vẫn còn phải thảo luận."
Trân Trân: "Nếu có thể hồi phục nguyên chức thì tốt rồi."
Thị Hoài Minh nhẹ nhàng vỗ tay của cô.
Hôm sau thức dậy, người đi học vẫn đi học, người đi làm vẫn đi làm.
Lúc buổi trưa tan làm, Trân Trân và A Văn thương lượng muốn cùng gọi Lý Sảng, Hà Thạc và Tử Ngôn tới nhà ăn cơm.
Thế là hai người không về nhà ngay mà tới nhà của Lý Sảng trước.
Kết quả tới đó, Lý Sảng và Hà Thạc đang nấu cơm trưa rồi.
Những năm qua, Trân Trân và A Văn chưa từng gặp Hà Thạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hà Thạc, trong lòng hai người bất giác dấy lên, lại run lên.
May mà trên mặt và trong mắt Hà Thạc không có bi quan và chán nản sau khi bị giam giữ, còn có thể nhìn ra chút bóng dáng ngày trước.
Gặp mặt rồi chào hỏi, không ai nhắc tới những chuyện không vui đó.
Trân Trân và A Văn chỉ cười nói: "Sao nấu cơm sớm như vậy? Muốn gọi mọi người sang ăn cơm."
Hôm nay, trông tinh thần của Lý Sảng cũng rất tốt, thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.
Cô ấy cũng cười nói: "Không đi đâu, không phải anh ấy vừa về sao, để anh ấy ở nhà nghỉ ngơi đã."
Dĩ nhiên Trân Trân và A Văn cũng có thể hiểu.
Hà Thạc vừa từ trong môi trường như thế giải thoát ra, quay về cuộc sống bình thường, chung quy vẫn phải có kỳ quá độ.
Họ gật đầu: "Được, phải nghỉ ngơi cho tốt đó."
Hà Thạc không có dáng vẻ bi ai thù hận, cười rất tự nhiên.
Anh ấy nói với Trân Trân và A Văn: "Qua vài hôm chúng ta xem thử, mời mọi người cùng ăn bữa cơm."
Trân Trân nói: "Cùng ăn cơm là đương nhiên rồi, nhưng không cần mọi người mời."
Bày biện tiệc rượu cần không ít tiền, họ đâu có tiền chứ.
Dù sao thì buổi trưa cũng sắp tới giờ cơm rồi, Trân Trân và A Văn không nán lại lâu, lại nói vài câu rồi về.
Sau khi ăn cơm xong, Thị Hoài Minh và Liễu Chí lại hẹn cùng đi gặp Hà Thạc.
Ba người đàn ông gặp mặt, không nói những lời kích động gì.
Hút điếu thuốc nói vài câu như thế, Thị Hoài Minh và Liễu Chí nói chuyện thực tế nhất với Hà Thạc: "Về chuyện công việc, anh không cần quá lo lắng, chỗ chúng tôi sẽ cố hết sức giúp anh, yên tâm đi."
Hà Thạc rít một hơi thuốc, nhả ra khói.
Anh ấy cúi đầu cười nói: "Tôi không lo lắng gì cả, có thể đoàn tụ với A Sảng và bọn trẻ, đã rất hài lòng rồi. Tôi cũng không có kỳ vọng lớn lao gì, nửa đời sau có thể ở bên vợ con, an ổn là được."
Nghe vậy, trong lòng không nhịn được chua sót.
Thị Hoài Minh và Liễu Chí cùng vỗ vai của Hà Thạc.
Nửa tháng sau, trên tổ chức quyết định cho Hà Thạc quay lại cương vị cũ tiếp tục công việc.
Vào ngày Hà Thạc khôi phục nguyên chức, giấy niêm phong trên cửa lớn căn viện cách vách nhà Trân Trân cũng được Cách Ủy Hội xé xuống.
Trong nhà trệt không có gì thu dọn, Lý Sảng, Hà Thạc và Hà Tử Ngôn xách túi nhỏ quay về.
Ngày quay về đúng lúc là chủ nhật, Trân Trân, A Văn, Thị Hoài Minh, Liễu Chí, vợ chồng Thị Đan Linh, còn có chị dâu Trần và bọn trẻ đều đón tiếp gia đình ba người họ quay về trong con ngõ.
Nhìn thấy gia đình họ vào con ngõ, Đan Tuệ là người đầu tiên xông lên.
Từ nhỏ cô bé đã có tính cách hướng ngoại, sau khi vào đoàn ca múa, lên sân khấu, trở nên càng thẳng thắn và sôi nổi, lúc xông lên, trong miệng gọi một câu: "Cha nuôi! Mẹ nuôi!"
Bây giờ cô bé đã lớn, Hà Thạc và Lý Sảng không thể vươn tay bồng cô bé giống như khi cô ấy còn nhỏ nữa.
Cho nên sau khi cô bé xông tới, trực tiếp vươn tay kéo cánh tay của Lý Sảng, sau đó ôm chặt cánh tay của Lý Sảng, nhìn Lý Sảng và Hà Thạc cười nói: Chào mừng về nhà!"
Lý Sảng cười vỗ vỗ tay của cô ấy.
Cùng Đan Tuệ đi tới trước mặt mọi người, mọi người cũng đều cười nói: "Chào mừng về nhà."
Lý Sảng hít sâu một hơi, che đi nỗi rụt rè nơi đáy mắt, cười lên nhìn mọi người nói: "Ừm! Chúng tôi về rồi!"