Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 368

. Chương 368 -
Căn viện bị niêm phong nhiều năm như thế, trong ngoài nhà đã tích tích đầy mạng nhện và bụi bặm, trong viện cỏ dại um tùm.

Hôm nay mọi người không làm gì khác, đều tới phụ giúp quét dọn.

Quét lau chùi cọ, ngay cả tua đèn lồng cũng không bỏ qua.

Người nhiều nên dọn dẹp cũng nhanh, chưa đầy nửa ngày đã quét dọn sạch sẽ rồi, sáng sủa sạch sẽ, không vương chút bụi.

Sắp tới lúc mặt trời xuống núi, mỗi nhà đều cầm chút rau và thịt có sẵn ra, xúm lại cùng nấu bữa tối, chuẩn bị cơm tối rồi tụ tập lại ăn cùng, cũng coi như là phân đoạn cuối cùng trong nghi thức chào mừng.

Bữa cơm tối này được nấu ở nhà Lý Sảng.

Nhà bếp bốc hơi nóng nghi ngút, trong nhà trong viện người qua kẻ lại, bọn con nít đùa giỡn ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Lý Sảng, Hà Thạc, Hà Tử Ngôn đã rất lâu không cảm nhận được loại náo nhiệt này.

Ở trong bầu không khí như thế này, họ có hơi không thích ứng, nhưng trong lòng lại đầy ắp ấm áp.

Lòng người ấm lạnh, trong những năm đã trôi qua này, họ là người nhìn thấy rõ ràng nhất.

Mặt trời thu lại tia nắng cuối cùng, Hà Thạc cười bưng một đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn vuông, nói với bọn trẻ vẫn còn chơi đùa với nhau: "Cơm chín rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi!"

Bọn trẻ nghe vậy dừng chơi đùa, cùng người lớn ngồi xuống.

Bây giờ trẻ con đều lớn, đều hiểu chuyện, không giống như lúc nhỏ, nhìn thấy món mình thích là vươn tay bốc.

Chúng ngồi bên bàn ăn ý không động đũa, đợi người lớn động đũa trước.

Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Hà Thạc đưa mắt nhìn người trên bàn, hỏi một câu: "Bác đâu?"

Một câu nói rất bình thường, nhưng anh ấy vừa nói ra, bầu không khí vốn đang náo nhiệt ấm áp bỗng lạnh lẽo xuống.

Thị Hoài Minh đáp lời anh ấy: "Đi rồi."

Mỗi lần thời gian thăm Hà Thạc rất có hạn, không thể nói được nhiều, Lý Sảng không thể kể hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài cho Hà Thạc, cho nên Hà Thạc không biết chuyện Chung Mẫn Phân đã qua đời.

Nhưng anh ấy nhìn mặt Thị Hoài Minh, liền biết câu đi rồi có ý nghĩa gì.

Trầm mặc một lúc, anh ấy lại hỏi: "Khi nào vậy?"

Thị Hoài Minh nói: "Tháng tư, bệnh nặng."

Bởi vì lúc trẻ Chung Mẫn Phân đã chịu quá nhiều cực khổ, sức khỏe không tốt, sau khi có tuổi, già đi rất nhanh, sau khi bị bệnh, cơ thể cũng suy sụp cực kỳ nhanh. Nhưng bà ra đi không còn nuối tiếc gì, bình tĩnh và an nhiên.

Lúc bà đi đã nói: "Mẹ đi rồi...đừng khóc nha...."

Nhưng sao có thể không khóc chứ?

Hà Thạc gật đầu, không còn hỏi nhiều vào chủ đề này nữa.

Mà lời anh ấy muốn nói trong lòng đều lộ rõ trong biểu cảm của anh ấy.

Dĩ nhiên Thị Hoài Minh cũng không nói tiếp, nói nữa ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng không có.

Anh dịu giọng nói: "Vừa ăn vừa nói chuyện, bắt đầu thôi, nếu không chốc nữa thức ăn sẽ nguội mất."

Anh nói như vậy, mọi người đều vùng vẫy ra khỏi bầu không khí vừa rồi.

Trên mặt đổi sang biểu cảm nhẹ nhõm, nói một số chủ đề thoải mái, nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cơm thì ăn cơm.

Khi không khí trên bàn ăn đang náo nhiệt, Thị Đan Linh bỗng bịt miệng nhịn lại cơn buồn nôn.

Nhị Oa Chu Cát Minh ngồi bên cạnh cô ấy, vội vàng giơ tay vuốt lưng của cô ấy, lại đi rót cho cô ấy cốc nước.

Lý Sảng và Trân Trân đều nhìn thấy phản ứng của Thị Đan Linh.

Lý Sảng quan tâm hỏi cô ấy: "Làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?"

Thị Đan Linh vẫy tay với cô ấy, uống ngụm nước rồi nói: "Không có, cháu không sao."

Trân Trân nghĩ ngợi, nhìn cô ấy lại nhỏ tiếng hỏi: "Có rồi?"

Tuy giọng khá nhỏ, nhưng người trên bàn đều nghe được.

Trên mặt Nhị Oa Chu Cát Minh ngập tràn ý cười, Thị Đan Linh thì có hơi ngại ngùng, gật đầu đáp: "Vâng."

Đây là chuyện vui, không khí trên bàn lại nóng lên lần nữa.

Lý Sảng vội nhìn Thị Đan Linh nói: "Cháu muốn ăn gì, đổi tới trước mặt cho cháu."

Thị Đan Linh vẫn ngại ngùng xua tay nói: "Không cần ạ, cứ mặc kệ cháu, muốn ăn thì cháu tự gắp, đủ rồi ạ."

Nhị Oa Chu Cát Minh phụ họa nói một câu: "Muốn ăn gì cháu gắp cho cô ấy."

Nói tới đây, dĩ nhiên Lý Sảng cũng không khách sáo thêm nữa.

Cô ấy nhìn Thị Đan Linh và Nhị Oa, lại cười nói: "Dì nhìn hai đứa dì lại tò mò, hai đứa tới với nhau như thế nào vậy?" Nói tới đúng là mối quan hệ không hề dính dáng gì.

Khi đó, Thị Đan Linh và Nhị Oa Chu Cát Minh mở tiệc rượu có mời Lý Sảng, nhưng hôm đó Lý Sảng không đi, mà bảo Hà Tử Ngôn đi ăn cơm. Thế nên cô ấy chưa từng hỏi, cũng không biết chuyện giữa Thị Đan Linh và Nhị Oa Chu Cát Minh.

Những năm qua, cô ấy sống cuộc sống rất gian nan ngột ngạt, đương nhiên không có tâm tư quan tâm chuyện của người khác.

Nếu Lý Sảng đã hỏi, người biết chuyện ở đây bèn kể cho cô ấy nghe câu chuyện giữa Thị Đan Linh và Nhị Oa.

Sau khi nghe xong, Lý Sảng gật đầu nói: "Là như vậy à, rất tốt, chứng tỏ hai đứa có duyên phận."

Mà nói tới chuyện giữa Thị Đan Linh và Nhị Oa, không thể không nói tới lão Chu và Ngô Đại Phượng.

Lão Chu là bạn cũ của Hà Thạc và Thị Hoài Minh, dĩ nhiên Hà Thạc cũng hỏi Nhị Oa, bây giờ cha mẹ anh ấy như thế nào.

Nhị Oa nói đơn giản chuyện trong nhà anh ấy.

Nói ra cũng không có gì đáng kể, cuộc sống đơn giản bình thản, không có chuyện lớn gì.

Mà Lý Sảng và Hà Thạc đều ngưỡng mộ cuộc sống không có chuyện lớn gì này.
Bình Luận (0)
Comment