Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 371

. Chương 371 -
Dù sao thì cũng là nơi từng sống, có lạ lẫm mấy cũng chỉ trong thời gian ngắn.

Trở về mới một tuần, Hà Thạc, Lý Sảng và Hà Tử Ngôn đã gần như thích ứng.

Hôm thứ bảy, Đan Tuệ dành thời gian trở về từ đoàn ca múa một chuyến.

Cô bé cầm mấy tấm vé của sân khấu kịch về, giao cho Trân Trân, ngay cả miếng nước cũng không uống, lại vội vàng chạy về luyện tập.

Buổi tối ăn cơm xong, Trân Trân cầm những tấm vé này ra ngoài.

Cô đến nhà chị dâu Trần trước, tặng một tấm vé cho chị dâu Trần rồi nói: "Vé do Tuệ Tuệ mang về, bảo ngày mai chúng ta đi hết."

Chị dâu Trần cười nhận vé, nói: "Tuệ Tuệ múa chính, chắc chắn chị phải đi."

Nói xong chuyện xem biểu diễn, thuận miệng, dĩ nhiên cũng nói tới chuyện nhà.

Lúc đi ra ngoài viện, Trân Trận thuận miệng hỏi chị dâu Trần một câu: "Năm nay Trình Trần có nghỉ phép về thăm nhà không?"

Chị dâu Trần nói: "Có, nói là năm nay ở tới cuối năm sẽ về, đón tết cùng chị."

Trân Trân cười nói: "Vậy tết năm nay của chúng ta lại náo nhiệt rồi."

Chị dâu Trần: "Phải đó, Lý Sảng bọn họ cũng về rồi."

Đi ra từ nhà chị dâu Trần, Trân Trân lại đến nhà A Văn.

Nói là tới tặng vé cho mọi người, thực ra chỉ là thông báo và xác nhận một chút, ngày mai mọi người cùng đi.

Đưa vé cho nhà A Văn xong, cô lại tới nhà Lý Sảng.

Lúc Lý Sảng nhận vé có hơi cảm khái nói: "Chúng ta vẫn chưa nhìn thấy Tuệ Tuệ múa lần nào."

Trân Trân cũng khiêm tốn thay Đan Tuệ, gương mặt rạng rỡ nói: "Múa cũng ổn."

Lý Sảng: "Đã đảm đương múa chính rồi, thế này mà chỉ ổn?"

Cười rồi nói vài câu, Trân Trân để vé lại rồi về nhà.

Tới nhà tắm rửa, lại cầm vĩ cầm ra luyện.

Những năm nay, cuộc sống vẫn luôn rất đơn điệu, không có chuyện gì khác, buổi tối luyện đàn đã thành một thói quen của Trân Trân.

Mỗi lần Trân Trân luyện đàn, Thị Hoài Minh đều sẽ rất nghiêm túc ở bên cạnh nghe.

Giống như cô đang mở một buổi diễn tấu, mà anh là khán giả trung thành nhất.

Anh đã chứng kiến mỗi một tiến bộ nhỏ của cô, chứng kiến mỗi bước trưởng thành của cô.

Trong tình huống vui vẻ, luyện tập ngày qua ngày, tiến bộ lên từng ngày, bây giờ Trân Trân đã càng chơi càng có hình có vẻ.

Lúc cô kéo đàn rất nhập tâm, đứng dưới ánh đèn màu cam ấm, trông cả người khiến người ta cảm thấy vui thích.

Tiếng đàn và thời gian đã tăng thêm rất nhiều ưu nhã trên người cô.

Linh hồn của cô.

Vĩnh viễn phong phú mà lãng mạn.

Biểu diễn ở sân khấu kịch Hồng Tinh diễn ra vào buổi chiều.

Sau khi ăn trưa xong, mọi người tự thu xếp, sau đó gặp nhau trong con ngõ.

Người lớn trẻ nhỏ đều đi hết, bọn trẻ chạy đằng trước, người lớn đi phía sau.

Tới sân khấu kịch Hồng Tinh, trước khi vào rạp, người lớn đi mua chút đồ ăn vặt.

Mua đồ ăn vặt xong vào rạp ngồi xuống, vé do Đan Tuệ cho đều là vị trí tốt ở giữa khán đài.

Bọn trẻ ngồi hàng trước, người lớn ngồi hàng sau.

Lý Sảng và Hà Thạc đã nhiều năm không trải qua thời khắc thoải mái này, sau khi ngồi xuống vẫn có chút không tự do.

Đợi khi đèn trong rạp tắt hết toàn bộ, khán đài chìm vào trong một mảnh tối đen, hai người mới cảm thấy thoải mái hơn.

Mà sau khi cảm xúc dần dần chìm vào trong tiết mục, cũng ngày càng nhẹ nhõm.

Hà Thạc bóc một thanh socola cho Lý Sảng trong bóng tối, Lý Sảng ngậm socola trong miệng từ từ tan ra, mới ăn trong miệng ngập tràn vị đắng, ăn tới cuối cùng, trên chóp lưỡi lại tàn lưu chút vị ngọt.

Đan Tuệ xuất hiện trên sân khấu, uyển chuyển múa trong chùm sáng.

Nhìn thấy Đan Tuệ linh động giống như con bươm bướm, nụ cười trên mặt rạng rỡ hút hồn, Lý Sảng chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào như trên chóp lưỡi.

Trên mặt cô ấy cũng nở nụ cười, ánh mắt đuổi theo Đan Tuệ trên sân khấu, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Khi toàn bộ tiết mục kết thúc, bọn họ theo dòng người ra khỏi rạp.

Vừa ra bên ngoài chưa bao lâu, Đan Tuệ cũng ra theo.

Cô bé đã tẩy trang, mặc quần áo của mình, tết hai bím con rít.

Cô bé cũng không hàm súc, trực tiếp cười hỏi mọi người: "Vừa nãy con múa như thế nào?"

Mọi người đều không phải dân chuyên ngành hiểu về vũ đạo.

Chị dâu Trần lên tiếng đầu tiên: "Tuệ Tuệ con múa đẹp chết mất!"

Câu nói này chọc cười tất cả mọi người, mọi người đều liên tục khen Đan Tuệ.

Khen xong lại hỏi Đan Tuệ: "Con còn quay lại không?"

Đan Tuệ ôm cánh tay của Lý Sảng nói: "Không ạ, trong đoàn cho chúng con hai ngày nghỉ, bây giờ con về nhà luôn."

Chẳng phải mọi người đều đang đứng bên ngoài sao, cứ thế cùng nhau về đại viện.

Về tới đại viện nhưng không vội về nhà, vừa hay tới giờ cơm, trực tiếp tới nhà ăn ăn cơm tối.

Hôm nay điệu múa của Đan Tuệ đã kinh diễm mọi người, cho nên lúc ăn cơm đều nói chuyện của bọn trẻ.

Mà so với Đan Tuệ còn nhỏ tuổi đã lên sân khấu lớn như thế này, còn là múa chính, mấy đứa trẻ khác thực sự không có gì đáng nói.

Nói vài câu xong, dĩ nhiên vẫn nói tới Trình Trần và Hà Tử Nhiên không ở Hi Thành.

Họ nói Hà Tử Nhiên trước, Hà Thạc nói: "Định bảo nó năm nay lúc trưng binh thì đăng ký nhập ngũ, trước khi báo danh còn có thời gian, có lẽ năm nay có thể về đón tết."

Mà đúng lúc năm nay Trình Trần cũng định về đón tết.

Chị dâu Trần nói: "Vậy năm nay hai đứa nó có thể gặp nhau rồi."

Nói rồi lại nhắc tới trước kia: "Lúc ở nhà, hai đứa nhỏ này dính lấy nhau cả ngày, giống như một đứa vậy, khi đó Trình Trần nhà chúng ta còn theo Tử Nhiên tới Cách Ủy Hội náo loạn một trận, hai đứa nhỏ đúng là gan to bằng trời."

Nói tới đây, Lý Sảng vội nói theo chị dâu Trần: "Nói tới chuyện này, trong lòng em thật sự vẫn ngại, cũng cảm ơn Trình Trần khi đó đã giúp Tử Nhiên nhà em. Em luôn muốn tìm chị nói xin lỗi, cũng muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng em..."

Chị dâu Trần hiểu, khi đó Lý Sảng không muốn dính vào ai, sợ ảnh hưởng xấu tới người ta.

Hơn nữa khi đó chị ấy cũng sợ, vốn dĩ cũng không dám dính vào Lý Sảng, thậm chí không muốn Trình Trần theo Hà Tử Nhiên.

Chị ấy không cho Lý Sảng nói tiếp, vội nói: "Đều qua rồi, không nói nữa."

Lý Sảng khẽ mím môi, gật đầu với chị ấy.
Bình Luận (0)
Comment