.
Chương 372 -
Ăn cơm xong rồi về nhà, niềm vui còn lưu lại trong con ngõ mờ tối.
Náo nhiệt hôm nay dừng ở đây, đèn trong mỗi nhà đều sáng lên, chiếu ra nét ấm áp khác biệt trong không gian nhỏ bé.
Lúc đêm khuya, đèn đuốc lần lượt tắt đi.
Thế giới quay về tĩnh lặng.
Đan Tuệ được nghỉ hai ngày sau khi biểu diễn trong đoàn, cô bé ở nhà suốt hai ngày nay.
Cô bé cũng không ra ngoài chơi, sau khi người khác đi làm, đi học, cô bé lại tới nhà bên cạnh nói chuyện tán gẫu cùng Lý Sảng.
Bình thường, phần lớn thời gian của cô bé đều ở đoàn ca múa, hầu như đều nói chuyện trong đoàn ca múa với Lý Sảng.
Cô bé nói với Lý Sảng mỗi ngày cô bé dậy mấy giờ để luyện tập, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ học.
Nói với Lý Sảng rất nhiều chuyện thú vị xảy ra trong đoàn ca múa của họ.
Đương nhiên cũng có oán than ở phương diện đấu đá lẫn nhau.
Nơi đông người, đặc biệt là nơi phải giành được nổi bật giống như chỗ bọn họ, dĩ nhiên so đo và ma sát là điều không thể thiếu.
Sân khấu có hạn, cơ hội có thể lên sân khấu tỏa sáng cũng càng có hạn, cho nên cạnh tranh rất ác liệt.
Đan Tuệ nói: "Tuy con nhỏ tuổi nhưng con nhảy tốt hơn họ, không phục cũng phải nhịn."
Lý Sảng rất thích nghe Đan Tuệ nói những chuyện này, chuyện tốt hay chuyện xấu đều thích nghe.
Lúc nói tới chuyện thú vị, cô ấy cùng bật cười với Đan Tuệ, lúc nói tới chuyện xấu, cũng sẽ oán trách theo.
Nói chuyện của người trẻ, cô ấy cảm thấy tâm thái của mình cũng trở nên nhẹ nhõm và trẻ trung hơn một xíu.
Lý Sảng nói với Đan Tuệ: "Sau này, mỗi một buổi biểu diễn của Đan Tuệ, mẹ nuôi đều đi xem."
Đan Tuệ cười nói: "Vậy con phải nỗ lực nhảy đẹp hơn nữa."
Đan Tuệ chơi cùng Lý Sảng hai ngày như vậy, cả trạng thái tinh thần của Lý Sảng đều thay đổi khá nhiều.
Sắc mặt và trong mắt của cô ấy đã bớt đi u sầu, có thêm nhiều nhẹ nhõm và sáng ngời.
Hai ngày nghỉ kết thúc, Đan Tuệ lại về đoàn luyện tập học hành.
Thời gian lấp lánh trên sân khấu rất ngắn, mà sau khoảnh khắc lấp lánh ngắn ngủi này là vô số năm luyện tập.
Tất cả thành tựu tỏa sáng đều do vô số mồ hôi tưới nên.
Buổi biểu diễn cuối cùng đẫm mồ hôi kết thúc năm nay cũng đã nghênh đón kỳ nghỉ.
Bình thường khi luyện tập, Đan Tuệ đều tập trung hoàn toàn vào, cho nên mỗi lần được nghỉ cũng đều thường về nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì gần nhà, cho nên lúc được nghỉ, cô bé cũng sẽ không mang theo quá nhiều hành lý về nhà.
Thu xếp đơn giản trong ký túc xá, cô bé đeo cặp và chào bạn cùng phòng, sau đó đi về nhà.
Ra khỏi đoàn ca múa, lên xe bus về nhà, sau khi xuống xe, cô bé kéo chiếc khăn phủ gần nửa gương mặt chắn gió lạnh xuống, đi vào đại viện.
Còn chưa vào tới cổng đại viện, ánh mắt bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc quân trang.
Từ nhỏ tới lớn đều ở trong đại viện quân khu, mỗi ngày thứ nhìn thấy nhiều nhất cũng đều là người mặc quân trang, cho nên Đan Tuệ không vì nhìn thấy người mặc quân trang mà sinh lòng tò mò, nhưng chàng trai mặc quân trang này lại có hơi khác.
Đan Tuệ rướn người nhìn kỹ một lúc, xác nhận chàng trai chính là người mình quen.
Cô bé đeo cặp sách sải bước chạy lên, vươn tay vỗ lên người chàng trai đó.
Chàng trai quay đầu, con ngươi vốn không có sắc thái gì lại hơi sáng lên.
Cậu nhìn Đan Tuệ mỉm cười một cái: "Tuệ Tuệ?"
Đan Tuệ đáp một câu: "Anh Trình Trần, anh về rồi."
Trình Trần nói: "Đúng, vừa mới về."
Sau khi Trình Trần hoàn thành nghĩa vụ được đề bạt, năm ngoái có về nhà thăm thân thích, cho nên Đan Tuệ cũng không quá xa lạ với cậu.
Năm nay, tuy cậu có chút thay đổi so với năm ngoái, nhưng không không thay đổi lớn như trước khi đi và lúc trở về năm ngoái. Năm ngoái, khi cậu từ bộ đội về thăm nhà, Đan Tuệ đã không nhận ra cậu nữa.
Làm lính là việc có thể thay đổi khí chất của một người nhất, có thể khiến người ta trông có tinh thần cường tráng hơn rất nhiều.
Đương nhiên nhảy múa cũng dễ thay đổi khí chất của một người, năm ngoái, Trình Trần cũng suýt chút không nhận ra Đan Tuệ.
Bởi vì đã từng gặp năm ngoái, năm nay trở về không còn xa lạ như thế nữa.
Bây giờ Đan Tuệ còn nhỏ, đi bên cạnh Trình Trần thấp hơn một khúc, nói chuyện cũng phải ngẩng đầu lên.
Cô bé nói với Trình Trần: "Năm nay ba nuôi được sửa án rồi, đã dẫn mẹ nuôi và anh Tử Ngôn chuyển về trong ngõ, không lâu trước có trưng binh, anh Tử Nhiên cũng được phê chuẩn nhập ngũ rồi, năm nay anh ấy cũng sẽ về ăn tết, đợi ăn tết ở nhà xong, anh ấy sẽ giống anh, cũng đi vào bộ đội."
Lúc chị dâu Trần viết thư có từng nói những chuyện này với Trình Trần.
Lần này quay về, Trình Trần vẫn rất mong đợi gặp được Hà Tử Nhiên, dù sao thì hai người đã bốn năm không gặp rồi.
Cậu ở trong bộ đội bốn năm, Hà Tử Nhiên ở nông thôn bốn năm, bình thường hai người cũng dựa vào thư từ thi thoảng liên lạc với nhau.
Đan Tuệ cũng chưa gặp được Hà Tử Nhiên, dĩ nhiên chuyện có thể nói không nhiều, chỉ đợi cậu ấy quay về.
Nói được mấy câu, chủ đề lại quay về hai người, Trình Trần nói với Đan Tuệ: "Năm nay lại cao lên không ít rồi."
Đan Tuệ trực tiếp giơ tay lên so sánh: "Vậy vẫn lùn hơn anh rất nhiều."
Trình Trần nói: "Anh đã là người lớn rồi."
Đan Tuệ hừ một tiếng: "Em cũng là người lớn."
Trình Trần cười: "Ừ, người lớn mười bốn tuổi."
Đan Tuệ rất không phục: "Sang năm là mười lăm rồi!"
Trình Trần chỉ đành cười nhẹ nói: "Ừ, mười lăm quả thật đã là người lớn rồi."