Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 375

. Chương 375 -
Trình Trần nhìn cậu tiếp lời: "Tôi nghe thím nói trước đây cậu không muốn về."

Hà Tử Nhiên vẫn ngẩng đầu: "Ai muốn ở nơi đó cả đời không về chứ, có chút chuyện phiền phức mà thôi."

Trình Trần không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Yêu đương rồi?"

Hà Tử Nhiên xoay đầu nhìn Trình Trần, dùng ánh mắt trả lời, không đáp bằng lời.

Cậu chuyển chủ đề lên người Trình Trần, hỏi cậu ấy: "Bây giờ cậu đã là thiếu úy rồi, chưa có người yêu à?"

Trình Trần nói: "Trong quân đội bận như thế, ngày nào cũng huấn luyện tới nửa đêm, đâu có thời gian đi tìm người yêu."

Hà Tử Nhiên khoa trương thở dài: "Cậu đã làm thiếu úy rồi, ông đây sang năm mới đi làm lính mới."

Trình Trần nói cậu: "Với bộ não và tư chất của cậu, được đề bạt không phải là chuyện dễ dàng sao?"

Hà Tử Nhiên nói: "Ông đây không thích hợp làm lính, không thích bị ai quản, trong bộ đội quy tắc vừa nhiều vừa nghiêm."

Nói xong lại cảm thán: "Nhưng thời nay không đi làm lính, cũng không còn con đường nào khác."

Ở nông thôn thì tự do, nhưng cả đời ăn gió nằm sương không có tiền đồ gì.

Trình Trần vỗ vai cậu: "Bớt suy nghĩ lại, vào bộ đội rồi từ từ lăn lộn."

Hà Tử Nhiên: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Tắm xong về tới con ngõ, đúng lúc ăn cơm tối.

Vào viện nhìn thấy Hà Thạc, trên mặt Hà Tử Nhiên sinh ra chút ngoan ngoãn, cười nói: "Cha, con về rồi."

Hà Thạc cẩn thận đánh giá cậu một lúc rồi nói: "Cao lên rồi, cũng gầy đi."

Tám năm rồi, cuối cùng gia đình bốn người mới ngồi trên một bàn ăn cơm.

Tất cả đau thương và khổ sở của quá khứ đều không ai nhắc tới nữa, nhưng kể những chuyện thú vị và buồn cười, cũng sẽ cười mãi cười mãi tới chảy nước mắt. Đằng sau của tất cả chuyện buồn cười, tư vị sâu sắc nhất vẫn là đắng.

Tối nay, gia đình bốn người họ ngủ trên một chiếc giường, cũng gần như là không ngủ suốt một đêm.

Tới rạng sáng thực sự không chịu nổi nữa, Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn cùng ngủ.

Lúc thức dậy, mặt trời đã cao ba sào, đúng lúc lại ăn cơm trưa.

Buổi chiều, Hà Tử Nhiên không ở nhà nữa, dẫn Hà Tử Ngôn gọi Trình Trần đi ra ngoài dạo một vòng.

Tuy đã rất lâu không về, nhưng Hi Thành không có nhiều thay đổi, vẫn là dáng vẻ của trước kia.

Nếu nói có gì thay đổi, đó chính là có người đang già đi, có người đang trưởng thành.

Giao thừa là ngày đoàn viên chân chính.

Hôm nay, người lớn trẻ nhỏ đều dậy vô cùng sớm, cũng đều không ra ngoài chơi.

Mỗi người đều mặc quần áo mới, dán câu đối xuân và quét dọn vào hôm nay.

Bởi vì Chung Mẫn Phân qua đời trong năm nay, cho nên trong nhà Trân Trân không dán câu đối xuân.

Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ không ở nhà làm bao nhiêu việc, mà chạy sang nhà bên cạnh, phụ người ta dán câu đối xuân.

Đan Đồng đến nhà A Văn, dán cùng Mễ Mễ, Tiểu Mạch.

Hưng Vũ tới nhà Hà Tử Ngôn, theo phía sau Hà Tử Ngôn.

Đan Tuệ thì tới nhà chị dâu Trần, cũng dẫn Đậu Đậu theo, giúp Trình Trần dán câu đối xuân và treo đèn lồng.

Dưới sự hỗ trợ của Hà Tử Ngôn và Hưng Vũ, Hà Tử Nhiên đứng trên ghế cao, dán hoành phi trên cửa viện nhà mình.

Vừa dán xong quay đầu lại, chỉ thấy Trình Trần cũng đang dán hoành phi ở nhà cậu, bên cạnh có Đan Tuệ và Đậu Đậu.

Hà Tử Nhiên không nhịn được bật cười, lớn tiếng nói: "Người anh em, cậu rất được con gái thích nha."

Trình Trần nghe vậy cúi đầu nhìn Đan Tuệ và Đậu Đậu, không khách sáo đáp: "Cũng được."

Ánh mắt vẫn chưa thu hồi, Hà Tử Nhiên nhìn Đan Tuệ và Đậu Đậu, lại nói: "Tôi không chú ý, Tuệ Tuệ nhà chúng ta càng lớn càng xinh nha, đã thành cô gái rồi."

Đan Tuệ càng không hàm súc, đáp: "Giờ anh mới phát hiện à?"

Hà Tử Nhiên nói: "Em cũng không tới tìm anh chơi, sao anh phát hiện được?"

Trẻ con đông nên vừa xúm lại đã ồn ào rộn rã.

Tuy Trình Trần và Hà Tử Nhiên lớn tuổi hơn một chút, nhưng dẫn theo một đám trẻ này, vậy cũng chỉ là đầu sỏ trong đám con nít.

Từ ban ngày rộn rã tới buổi tối, cùng nhau ăn cơm tất niên, trong con ngõ chưa từng hết náo nhiệt.

Trên bàn cơm tất niên cũng rộn ràng.

Đan Tuệ cảm thấy mình không còn là con nít, không ngồi bàn con nít ồn ào, trực tiếp tới bàn người lớn, chen bên cạnh Trình Trần ngồi xuống. Kết quả cô bé ăn cơm lại không với tới thức ăn, thế là Trình Trần luôn gắp thức ăn cho cô bé.

Cô bé cũng không khách sáo, muốn ăn gì thì nói thẳng với Trình Trần.

Ăn cơm tất niên xong thì cùng nhau đón giao thừa.

Nửa đêm qua mười hai giờ, lại ra ngoài đốt pháo hoa.

Bọn trẻ giành châm pháo, ở bên nhau vẫn rất ồn ào rộn rã.

Hà Tử Nhiên và Trình Trần không giành với chúng, giống như Trân Trân bọn họ, chỉ ở bên cạnh xem.

Ngẩng đầu ngắm pháo hoa một lúc, lại quét mắt nhìn tất cả mọi người dưới ánh pháo hoa, Hà Tử Nhiên bỗng nhiên nhìn Trình Trần nói: "Này, sao tôi cứ cảm thấy con nhóc Tuệ Tuệ đó, hình như đối xử với cậu có hơi khác."

Trình Trần vẫn đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, thuận miệng đáp một câu: "Sao lại khác?"

Hà Tử Nhiên cười: "Vậy còn có thể có cái gì khác chứ?"

Trình Trần nghe hiểu, quay đầu nhìn Hà Tử Nhiên: "Cậu nói bậy gì vậy? Tuệ Tuệ vẫn còn là trẻ con."

Hà Tử Nhiên cười, ngẩng đầu lên: "Ở trong mắt chúng ta, em ấy vẫn là trẻ con, bản thân em ấy lại không thấy vậy."

Trình Trần: "..."
Bình Luận (0)
Comment