.
Chương 376 -
Đêm đã khuya.
Tất cả náo nhiệt đều quay về yên tĩnh.
Trân Trân lên giường kéo chăn nói: "Lâu rồi không náo nhiệt như vậy."
Thị Hoài Minh tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô: "Đúng vậy, bọn trẻ đều về cả."
Mà bọn trẻ đi xa về đều chỉ ở thời gian ngắn.
Sau khi ăn tết xong, Trình Trần và Hà Tử Nhiên lại gói ghém đồ đạc rời khỏi Hi Thành.
Đan Tuệ tới đoàn ca múa, bọn trẻ còn lại tiếp tục tới trường học.
Mà tết năm nay kết thúc lần nữa, Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn cũng tốt nghiệp cấp hai rồi.
Tuổi của Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn đều còn khá nhỏ, A Văn và Lý Sảng không nỡ để chúng rời khỏi Hi Thành, thế là hai đứa trẻ ở lại tỉnh tiếp tục đi học, học hết cấp ba sẽ suy nghĩ chuyện kế tiếp.
Mà cũng trong năm Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn sắp kết thúc cấp ba, quốc gia đã tiến hành cải cách lớn đối với chế độ giáo dục, thi đại học đã dừng mười năm, chính thức khôi phục vào cuối năm nay!
Tin tức mang tính bùng nổ này khiến tập thể thanh niên trên dưới cả nước sục sôi lên.
Sau khi hoang phế mười năm học hành, rất nhiều người đã dâng sách trong đêm, bắt đầu nhắm tới thi đại học.
Bên ngoài trường học đột nhiên mở rất nhiều lớp phụ đạo, người tham gia học phụ đạo từ mười mấy tuổi tới ba mươi tuổi đều có, thân phận cũng là từ công nhân, thanh niên tri thức, ai ai cũng có.
Trong trường học cũng mở lớp phụ đạo, nhưng độ tuổi của người học tương đối tập trung, đều là học sinh tốt nghiệp khóa này trong trường.
Bởi vì còn rất ít thời gian nữa là tới ngày thi đại học, mỗi ngày lớp phụ đạo đều mở tới tối.
Kết thúc một ngày học tập, đi ra từ phòng học, cả đầu Đậu Đậu đều choáng váng.
Cô bé và Hà Tử Ngôn đeo cặp sách cùng nhau về nhà, đi trên đường than thở nói: "Bỏ đi, chắc chắn em không thi đậu."
Người ở thời đại này như họ là sản vật của mười năm cách mạng, từ khi vào tiểu học, trường học đã không coi trọng học tập rồi.
Đã bỏ hoang nhiều năm như vậy tới tốt nghiệp cấp ba, đột nhiên nói sẽ thi đại học, có thể thi ra cái quỷ gì?
Lão tam giới(1) tốt xấu cũng có nền tảng, họ ngay cả nền tảng cũng không có.
(1)Lão tam giới: học sinh tốt nghiệp phổ thông những năm 1966, 1967, 1968.
Nhưng Hà Tử Ngôn khác với Đậu Đậu.
Tuy môi trường không trọng học hành, nhưng luôn có học sinh bản thể thích học, hoặc vì một số nguyên nhân khác, chỉ có thể tìm cảm giác thành tựu trong học tập, cơ bản chúng không bỏ tiết văn hóa.
Hà Tử Ngôn khá bình tĩnh, tiếp lời của Đậu Đậu nói: "Thử xem sao, không được thì năm sau thi tiếp."
Đậu Đậu xoay đầu nhìn Hà Tử Ngôn: "Bình thường anh học hành nghiêm túc như thế, có phải đã sớm biết sẽ khôi phục thi đại học không?"
Hà Tử Ngôn lắc đầu: "Sao anh biết được chứ?"
Đậu Đậu lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chắc chắn anh có thể thi đậu trường rất tốt, sau này chính là sinh viên của trường đại học danh tiếng. Bây giờ Tuệ Tuệ cũng đã là nhân vật chính của đoàn ca múa, chỉ có em, không được cái gì hết."
Hà Tử Ngôn nói: "Em đừng nghĩ như vậy, em cũng rất ưu tú."
Đậu Đậu lại nhìn cậu: "Em ưu tú chỗ nào?"
Hà Tử Ngôn nghĩ một lúc, vẫn không nói ra được.
Đậu Đậu càng đau lòng, nắm chặt quai cặp xoay người chạy.
Hà Tử Ngôn đuổi theo cô bé ở đằng sau: "Anh phụ đạo giúp em, nhất định có thể."
Thị Hoài Minh tới cửa viện khóa cửa, đúng lúc nghe được giọng nói của Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn tan học về.
Anh khóa cửa viện xong thì quay vào nhà, Trân Trân cũng đúng lúc buông bút trong tay xuống.
Thị Hoài Minh ngồi xuống bên giường, lên tiếng nói: "Viết xong rồi à?"
Trân Trân đưa bài văn mình đã viết xong cho anh, cười nói: "Vâng, cho anh đọc thử."
Bây giờ Thị Hoài Minh không chỉ là khán giả trung thành của Trân Trân, cũng là độc giả trung thành của cô.
Từ sau năm ngoái kết thúc mười năm biến chuyển, Trân Trân lại cầm bút lên bắt đầu viết.
Nghẹn suốt mười năm, trong đầu có quá nhiều thứ muốn viết ra, cho nên bây giờ cô vừa động bút là viết không dừng.
Đương nhiên trong lòng vẫn không vững vàng lắm, cho nên bây giờ cô chỉ viết, không gửi bản thảo.
Thị Hoài Minh nhận bản nháp từ trong tay Trân Trân chậm rãi đọc.
Sau khi đọc xong, anh nhìn Trân Trân nói: "Ừm, có chiều sâu hơn khi trước, cũng gần gũi với cuộc sống hơn."
Trân Trân lấy lại bản nháp từ tay anh: "Khi đó vừa học viết, đều khoe khoang cách hành văn và tài văn chương, dùng từ hoa lệ thái quá. Bây giờ đã mười năm qua đi rồi, trải qua nhiều chuyện như thế, tâm cảnh đã khác với khi trước."
Thời gian không còn sớm, nói vài câu, Trân Trân cất bản nháp, cùng lên giường ngủ với Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đúng lúc vươn tay tắt đèn, Trân Trân bỗng ôm tay anh, nói với anh: "Em muốn thương lượng với anh một chuyện."
Thị Hoài Minh thu hồi cánh tay vừa muốn vươn ra tắt đèn.
Trân Trân nhìn anh cười, một lúc sau mới nói: "Em muốn từ chức, được không?"
"Được chứ." Thị Hoài Minh không hề do dự đồng ý: "Nếu em không thích thì từ chức thôi."
Ý cười nơi đáy mắt Trân Trân càng đậm: "Vậy anh phải nuôi em đó."
Thị Hoài Minh dịu giọng: "Nuôi, có thể nuôi một tác giả lớn và nhà diễn tấu lớn như anh là vinh hạnh của anh."
Ý cười trên mặt Trân Trân có chút không giữ được: "Có phải rất hạnh phúc không?"
Thị Hoài Minh: "Ừm, vô cùng hạnh phúc..."
Nói xong lời này bèn tắt đèn.
Hai người kéo chăn lần lượt nằm xuống.
Tựa đầu vào trong ngực Thị Hoài Minh, Trân Trân lại nói: "Trước đây, không biết thế giới này sẽ phát triển thế nào, nhưng bây giờ xem ra có lẽ sẽ ngày càng tốt lên, anh cảm thấy sao?"
Khôi phục thi đại học là một tín hiệu rất tốt.
Thị Hoài Minh cũng cảm thấy như vậy, khẽ đáp: "Sẽ ngày càng tốt lên."