.
Chương 377 -
Cuối tháng 10, tiết trời đã lạnh đi.
Buổi sáng vén chăn thức dậy sẽ bị không khí sáng sớm làm cho lạnh run cầm cập.
Sau khi Đan Đồng thức dậy, Hưng Vũ vẫn chưa có động tĩnh, thế là cô bé vào phòng của cậu đánh thức cậu như cũ.
Hai anh em lần lượt rửa mặt xong, đúng lúc ngồi xuống ăn sáng.
Húp một ngụm cháo nóng hổi, Trân Trân nhìn Hưng Vũ nói: "Bây giờ thi đại học đã chính thức khôi phục rồi, tuy hai đứa vẫn còn hai năm nữa mới thi đại học, nhưng cũng phải cố gắng, không thể cứ thản nhiên qua loa được."
Trân Trân nói vậy chủ yếu là cho Hưng Vũ nghe.
Xưa giờ Đan Đồng là một đứa trẻ thông minh thích học, tính cách trầm ổn vững vàng, cho dù mười năm qua không thi đại học, thành tích văn hóa của cô bé cũng luôn đứng top trong khối, cho nên không cần dặn dò nhiều gì.
Trước đây, mỗi lần Trân Trân và Thị Hoài Minh ở nhà nhắc tới chuyện chăm chỉ học hành, Hưng Vũ luôn lấy "học hành vô dụng" phản bác lại, nhưng bây giờ học hành đột nhiên hữu dụng, cậu cũng không còn gì phản bác được.
Cậu khuấy khuấy cháo trong bát đáp: "Vâng...."
Thành tích văn hóa của Hưng Vũ không tốt, bản thân cũng không thích học.
Thấy thái độ này của cậu, Thị Hoài Minh lại nói: "Con không học hành đàng hoàng, không thi đậu đại học, sau này vào xã hội ắt sẽ kém hơn người khác. Chị gái con ít nhất có sở trường biết nhảy múa, con biết cái gì?"
Hưng Vũ không đáp, Đan Đồng ở bên cạnh tiếp lời: "Anh ấy biết trồng rau biết nấu cơm ạ."
"...Hưng Vũ khuấy cháo nhìn Đan Đồng.
Quả thật cậu không có sở thích hứng thú đặc biệt gì, bình thường chỉ thích suy nghĩ làm chút gì ăn, còn thích trang trí vườn rau trong viện. Trước giờ cậu cũng không có chí hướng lớn gì, có thể ăn no mặc ấm là được rồi.
Người làm cha mẹ đương nhiên đều hi vọng con cái của mình có tiền đồ.
Trân Trân và Thị Hoài Minh lại nói Hưng Vũ hai câu, ăn cơm xong cùng ra ngoài đi làm đi học.
Tới ngoài cổng viện khóa cửa lại, hàng xóm kết bè lại.
Trân Trân đi tới bên cạnh A Văn cười nói: "Đậu Đậu và Tử Ngôn lại đi học từ sớm rồi à?"
A Văn nói: "Phải, trời còn chưa sáng đã dậy rửa mặt đi rồi, thao thức cả đêm, chưa ngủ tới bốn tiếng."
Trân Trân vẫn cười: "Chủ yếu là thời gian gấp quá, nhiệm vụ nặng."
A Văn lắc đầu: "Chỉ sợ Đậu Đậu nhà bọn em không đỗ."
Trân Trân: "Không đỗ thì năm sau thi tiếp."
....
Sau khi mọi người ra khỏi con ngõ thì tách ra.
Trân Trân và A Văn tới đơn vị, Trân Trân nói với A Văn chuyện mình đã quyết định xong: "Chị quyết định từ chức không làm nữa."
A Văn biết chuyện Trân Trân muốn từ chức, cô đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Thấy thái độ hiện tại của Trân Trân, A Văn hỏi: "Thật sự quyết định rồi sao?"
Trân Trân gật đầu: "Chị muốn dành nhiều thời gian hơn để làm chuyện mình muốn làm."
Đã kiềm chế hơn mười năm, bây giờ thế giới đang chậm rãi thay đổi, cô định sống cuộc sống mình muốn.
A Văn cũng biết Trân Trân muốn làm gì, chỉ cười nói: "Nếu đã nghĩ kỹ rồi, vậy nghỉ việc rồi làm. Dù sao trong nhà cũng không thiếu ba cọc ba đồng của chị, làm sao vui vẻ thì làm vậy."
Nói xong chuyện nghỉ việc, hai người lại nhắc tới Lý Sảng.
A Văn nói: "Chị đột ngột từ chức như vậy, cương vị sẽ trống chỗ, hay là chúng ta hỏi A Sảng thử, xem bây giờ chị ấy có muốn ra ngoài làm việc không, Hà Thạc đã được sửa án nhiều năm như vậy rồi, chị ấy cũng ở trong nhà điều chỉnh nhiều năm nay, tâm thái và trạng thái tinh thần đều tốt hơn lúc trước rất nhiều, bây giờ thế đạo cũng biến chuyển, nói không chừng chị ấy cũng muốn ra ngoài gặp gỡ người khác."
Trân Trân cảm thấy được: "Vậy sau buổi trưa chúng ta tan làm sẽ đi hỏi chị ấy."
Nói xong, lại bất giác bật cười: "Nói ra cương vị này vốn là do chị ấy tiếp nhận trước, sau khi chị ấy bị đình chỉ, chị mới thế chỗ, bây giờ chị không làm nữa, lại bảo chị ấy vào thay, đúng là xoay một vòng lớn đâu lại vào đó."
Hai người đi đường nói nói cười cười, đúng giờ tới đơn vị làm việc.
Quyết định xong, Trân Trân cũng không do dự, tới đơn vị đã nói với lãnh đạo chuyện nghỉ việc.
Lãnh đạo chân thành níu kéo cô một hồi, cuối cùng dĩ nhiên vẫn phê chuẩn.
Nếu là gia đình bình thường, đang làm ngon lành đột nhiên từ chức, chắc chắn người khác không hiểu được.
Nhưng kiểu gia đình như Trân Trân không có áp lực kinh tế gì, không muốn làm thì nghỉ, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Buổi trưa tan làm về, sau khi ăn cơm trưa, Trân Trân và A Văn đi tìm Lý Sảng.
Ba người ngồi bên cây đinh hương phơi nắng ấm áp, Trân Trân hỏi Lý Sảng: "Bây giờ chị muốn ra ngoài làm việc không?"
Lý Sảng đã không làm việc nhiều năm rồi, đã sớm tách rời khỏi xã hội.
Vốn dĩ cô ấy không phải là người thích làm phụ nữ của gia đình, quả thật rất muốn ra ngoài đi làm, tiếp xúc nhiều với xã hội.
Mấy năm trước, bởi vì hoàn cảnh xã hội còn khá ngột ngạt, trong lòng cô ấy lại có khúc mắc và băn khoăn, cho nên ở trong nhà không ra ngoài. Nhưng dạo này tâm thái của cô ấy tốt lên nhiều, phong khí xã hội cũng ngày càng thoải mái, cô ấy cũng đã có suy nghĩ ở khía cạnh này.
Bây giờ Trân Trân và A Văn tới nhắc với cô ấy, nói trúng tâm tư của cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn có chút câu nệ không buông được như thế, do dự một lúc hỏi Trân Trân và A Văn: "Chị đã không ra ngoài làm nhiều năm như vậy, trong đơn vị như thế nào chị cũng không biết, đột nhiên đi làm, có thể ổn không?"